NGƯỜI TÌNH - Trang 96

cho mọi người rơi lệ, không chỉ những người đang từ biệt nhau mà cả
những người bàng quang nữa, rồi cả những người có mặt ở đó không vì
một lý do nào đặc biệt, những người không có một hình bóng riêng biệt nào
trong trí. Rồi, thật chậm chạp, dưới chính hơi khói của nó, con tàu bắt đầu
lao vào cuộc hành trình trên sông. Trong suốt một hồi lâu người ta có thể
nhìn thấy cái hình dáng cao lớn của nó đang hướng về phía biển. Nhiều
người vẫn ở lại để nhìn, vẫy tay càng lúc càng chậm rãi, càng lúc càng
buồn bã, với những chiếc khăn quàng và những chiếc khăn tay. Sau cùng,
hình dáng của con tàu bị nuốt mất đi nơi chỗ cong của trái đất. Vào một
ngày quang đãng, người ta có thể nhìn thấy nó bị chìm xuống chầm chậm.
Ðối với nàng cũng vậy, lúc con tàu ném ra lời tạm biệt đầu tiên của nó, lúc
cầu tàu được kéo lên và những chiếc tàu kéo bắt đầu kéo và đưa con tàu ra
khỏi bờ đất liền, thì nàng bật khóc. Nàng khóc mà không để cho bất cứ ai
nhìn thấy nước mắt nàng, vì chàng là người Tàu và người ta không nên
khóc cho loại người tình đó. Khóc mà không để cho mẹ nàng và người anh
kế của nàng nhìn thấy nàng đang buồn, không để cho họ nhìn thấy gì hết, là
thói quen giữa họ với nhau. Chiếc xe to lớn của chàng ở đó, dài và đen với
người tài xế mặc chế phục trắng đàng trước. Chỗ đó chỉ cách chỗ đậu xe
của hãng tàu thủy Messageries Martimes một con đường nhỏ, riêng biệt.
Ðó là điều mà nàng đã nhận ra. Ðó chính là chàng ở phía sau, chỉ đủ trông
thấy hình dáng, bất động, kiệt sức. Nàng tựa người vào lan can tàu, giống
như lần đầu tiên, trên phà. Nàng biết chàng đang nhìn nàng, Nàng cũng
đang nhìn chàng, nàng không thể nhìn thấy chàng nữa nhưng nàng vẫn nhìn
về phía cái hình dáng của chiếc xe đen. Rồi sau cùng thì nàng không thể
nhìn thấy nó nữa. Bến cảng nhòa đi, rồi đến đất liền.
Ở đó là biển Nam Hải, Hồng Hải, và Ấn Ðộ Dương, Kinh Suez, vào buổi
sáng khi người ta thức giấc và nhờ vào sự vắng mặt của sự chuyển động mà
người ta nhận biết mình đang đi vào vùng đất cát. Nhưng trước tiên là đại
dương. Ðại dương xa xôi nhất, mênh mông nhất, vươn xa đến tận Nam
Cực. Nó là khoảng cách xa nhất giữa những vùng đất liền, giữa Tích Lan
và Somalia. Ðôi khi nó rất tĩnh lặng, và thời tiết tốt và êm dịu cho đến đỗi
vượt qua nó giống như một cuộc hành trình vượt qua một thứ gì khác hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.