NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 108

Mắt cô nhắm. Anh chẳng biết liệu có đúng là cô đang ngủ không. Anh

nhìn cô. Không, cô không ngủ: cô đã mở mắt. Anh hút thuốc phiện trước
mặt cô, đây là lần đầu tiên. Cô nói lên điều đó.

“Đây là lần đầu tiên anh hút trước mặt em.” “Đó là khi nào anh khổ sở.

Với thuốc phiện anh có thể chịu đựng mọi điều. Ở đây tất cả mọi người đều
hút, ngay cả các phu xe.”

“Cả phụ nữ nữa, em biết chuyện này.”

“Đúng vậy, trong giới giàu có… Mẹ anh trước kia cũng hút. Bọn anh biết

hút. Điều này tham dự vào nền văn minh của dân tộc anh. Người Da trắng
chẳng biết gì về chuyện đó hết, nhìn họ hút thuốc phiện ra sao, bọn anh
buồn cười… Và sau khi hút, họ bị u mê như thế nào…”

Anh cười.

Thinh lặng.

Cả hai cùng cười.

Cô bé nhìn anh. Cô thấy lại “người lạ mặt của chuyến phà”.

“Như thể anh có một nghề nghiệp là không làm gì hết, là có những người

phụ nữ, là hút thuốc phiện. Là đến các câu lạc bộ, đến bể bơi… đến Paris…
đến New York, đến Floride…”

“Không làm gì hết đó là một nghề. Rất khó đấy.”

“Có lẽ là khó nhất…” “Có lẽ.”

Cô đến bên anh. Anh vuốt tóc cô, nhìn cô, anh lại khám phá cô thêm

nữa. Anh hỏi, “Em đã không biết cha mình ư”.

“Em có hai hình ảnh về cha. Một ở Hà Nội, một ở Phnôm Pênh. Ngoài ra

thì không. Ngày cha mất, có, em còn nhớ. Mẹ em khóc và gào rú… Hãy
bảo em nữa đi… để giàu có, để không làm gì hết và chịu đựng điều ấy…
cần có tiền và cần thêm gì nữa…”

“Là một người Hoa”, anh mỉm cười, “cả đánh bạc nữa. Anh đánh bạc

nhiều lắm. Khi tài xế nói là anh ra ngoài, có nghĩa anh đang đánh bạc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.