NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 111

“Đắt tiền phải không?” “Rất đắt.”

“Bao nhiêu?”

Ánh mắt của người Hoa nhìn cô. Cô cười, rất nhiều, khi thấy ánh mắt ấy.

Đột nhiên anh nói dối. Anh bảo, “Anh không biết nữa. Một ngàn đồng?”.

Anh cười cùng cô.

“Anh muốn em bảo anh chỉ một lần thôi: ‘Em đã đến với anh để anh cho

em tiền’.”

Chậm rãi. Cô tìm hiểu xem tại sao. Cô không thể nói dối. Cô không thể

bảo như vậy. Cô nói, “Không.

Điều đó là sau này. Còn ở trên phà thì không phải tiền. Không hề. Và

không một chút nào, như thể điều đó không tồn tại”.

Anh “thấy lại” chuyến phà. Anh bảo, “Em hãy nói lên điều đó như thể nó

có thật ấy”.

Cô nói lên điều đó như anh muốn, “Trên phà em đã nhìn thấy anh như

phủ đầy vàng, trong một chiếc xe hơi đen bằng vàng, đi đôi giày bằng
vàng. Em cho là vì thế mà em đã ham muốn anh rất nhiều, và ngay tức
khắc, trên phà, nhưng không chỉ vì điều đó, em cũng biết như vậy. Nhưng
dù sao có lẽ chính vàng là cái em ham muốn mà em không biết”.

Người Hoa cười. Anh bảo, “Vàng, đó cũng là anh mà...”.

“Em không biết. Đừng chú ý đến những điều em nói. Em không quen nói

năng như vậy.”

“Dù sao anh vẫn cứ chú ý. Nhưng không phải đến những điều em nói.

Đến em, đến cách em nói như thế nào.”

Cô cầm lấy bàn tay anh, ngắm nhìn, hôn bàn tay. Cô bảo, “Với em, đó là

những bàn tay anh…”, cô chữa lại, “em cho là như thế. Em thấy những bàn
tay ấy cởi áo em, phơi bày em hoàn toàn trần trụi trước anh người đang
ngắm nhìn em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.