NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 116

muốn mua em. Anh cả em đã viết thư cho cha anh. Mẹ em tìm cách gặp
anh. Cha anh yêu cầu anh đến gặp bà. Anh đã gặp bà”.

Cô bé chồm dậy. Cô dịch ra xa anh hơn: Anh trở thành kẻ đã nhìn thấy

bà mẹ trong tình trạng khốn khổ, trong trạng thái tục tĩu của cảnh bất hạnh.
Cô bảo, “Làm sao anh dám…”.

Người Hoa rất thận trọng, rất dịu dàng. “Bà biết hết mọi chuyện từ buổi

đầu câu chuyện của chúng mình. Thoạt tiên bà ghê sợ ý tưởng về cuộc hôn
nhân của con gái bà với một người Hoa. Thế rồi bà lại hy vọng có cuộc hôn
nhân ấy. Bà và anh đã nói chuyện lâu. Điều anh muốn, đó là bà đừng hy
vọng có cuộc hôn nhân ấy nữa. Đừng hy vọng chút nào nữa. Muốn bà xua
đuổi ý tưởng đó đi mãi mãi. Anh đã nhắc lại với bà luật lệ Trung Hoa. Anh
đã nói với bà về cha anh người thà muốn anh chết đi còn hơn là phản lại
luật lệ.”

Cô bé khóc. Cô nói - cách xưng hô anh em đã trở lại, “Lẽ ra em có thể

nói với bà rằng chính em không muốn cuộc hôn nhân với anh… không bao
giờ… với bất kỳ giá nào, rằng em bất cần hôn nhân… bất cần mọi cái đó…
giá như vậy bà sẽ đỡ mất thể diện”.

“Mất thể diện ư bà chẳng hề như vậy, anh thề đấy. Thậm chí bà và anh

còn cười cùng nhau…”

“Về cái gì?”

“Về luật lệ Trung Hoa. Và về cha anh.” “Mẹ em ưa cười… Điều đó vẫn

còn lại…”

“Ừ. Anh đã nói với bà là anh biết việc con trai bà ra đi qua cha anh. Anh

hỏi bà cần bao nhiêu cho việc ra đi ấy. Bà bảo anh: hai trăm năm mươi
đồng.”

Người Hoa và cô bé cười. Rồi cô bé vừa khóc vừa mỉm cười. Thế rồi

người Hoa thôi cười, anh nhìn cô bé, anh bảo, “Mẹ em, bà khiến cho người
ta muốn yêu em, yêu con bà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.