NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 117

Cô bé đột nhiên nói như một người lớn, “Cần phải cho bà rất nhiều… Có

những chi phí trên tàu để du hành trong điều kiện tốt… Chuyến đi được trả
tiền nhưng chưa phải là tất cả… Riêng quần áo cho mùa đông… tiền trọ,
tiền ghi danh vào trường điện lực, các lớp học Violet”.

Anh đến tìm chiếc áo khoác gần vòi nước, anh lấy trong túi ra một phong

bì, anh bảo, “Cần ngay tức thì là bao nhiêu?... Anh chỉ mang theo có năm
trăm đồng”.

“Năm trăm đồng tức thì… đồng ý… sao lại không nhỉ?”

Anh đặt chiếc phong bì lên bàn.

Cô cởi y phục. Cô lột áo ra chỉ bằng một động tác, tuột lên phía trên.

Anh vẫn không thể nhìn động tác ấy mà không xúc động. Anh bảo, “Em
làm gì thế?”.

Cô bảo cô sẽ tắm một lần nữa. Cô nói thêm là rốt cuộc cô hài lòng cho bà

mẹ. Cô bảo cô sẽ đưa chiếc phong bì cho Thanh để anh giấu nó đi, anh ấy,
và chỉ một mình anh ấy biết là ở chỗ nào. Đưa trực tiếp cho bà mẹ, cô bảo
cô không thể làm thế được vì toàn bộ số tiền sẽ bị người anh cả lấy cắp
trong những giờ sau đó. Và bà mẹ sẽ khổ sở.

Người Hoa bảo, “Bị con trai lấy cắp hay là bà cho con trai”.

“Thế đấy, cũng vậy cả.”

“Thanh sẽ giữ tiền, em thề với anh đi…” “Em thề đấy.”

Cô bé đã tắm xong. Cô mặc lại y phục. Cô bảo là cô sẽ về ký túc xá.

“Tại sao?”

“Em muốn ở một mình.”

“Không. Em ở lại với anh. Mình sẽ đến các quán ven bờ kênh rạch, mình

sẽ uống rượu đế, mình sẽ ăn nem nướng. Nem nướng ở đấy ngon nhất,
những người đàn bà tự làm lấy, còn rượu đế thì từ miền quê ra.”

“Sau đó em có thể về ký túc xá chứ?” “Không.”

Cô cười. Cô bảo, “Dù sao em cũng về. Sau đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.