NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 134

bao giờ trộm cướp của ông, sẽ không bao giờ anh mang cô bé đi trên những
con tàu, những chuyến xe lửa để trốn tránh cùng cô, xa, rất xa. Hiểu luật lệ
chừng nào, anh cũng hiểu mình chừng ấy khi mình đối mặt với luật lệ đó.

Người Hoa trở lại sau khi nhảy.

Cô bé nói đến tiền, đến sự gớm ghét đồng tiền không có nó không thể

làm được gì, ở lại không, ra đi cũng không. Cô bảo, “Có chuyện là những
món nợ. Quả thật anh, thì anh không thể biết được điều này… Nó khiến
người ta phát điên. Tiền lương của mẹ em, trước hết dùng vào việc đó, vào
việc trả lãi cho các khoản nợ. Đó là khoản chi phí lớn nhất. Khoản để trả
tiền những thửa ruộng chết, không trồng trọt được, bị cướp đoạt, thậm chí
không thể tặng cho những người nghèo”.

Người Hoa bảo, “Anh muốn nói với em về anh Pierre của em. Tuần

trước, anh gặp cậu ta trước tiệm hút ven sông. Cậu ta hỏi xin anh một trăm
đồng. Anh đã cho cậu ta. Anh nghĩ là cậu ta sẽ tiếp tục hút xách đến khi
chết và cũng nghĩ là cậu ta sẽ làm những điều kinh khủng. Cậu ta sẽ làm
mọi điều, điều tệ hại nhất cậu ta cũng sẽ làm”.

Người Hoa lại bảo, “Điều tệ hại nhất sẽ là ở Pháp khi cậu ta không có

thuốc phiện. Khi ấy cậu ta sẽ dùng cocaine và khi ấy cậu ta sẽ rất nguy
hiểm. Quả thật mẹ em cần đưa Paulo đi khỏi cậu ta và thật nhanh vào… Cả
em nữa, cậu ta có thể bắt em bán mình và cậu ta có thể làm chuyện đó
không ngần ngại để mua ma túy. Em, thì cậu ta hãy còn sợ em… nhưng
không sợ lâu đâu. Đối với anh, cứ như gia đình em đang sống với một kẻ
sát nhân”.

Cô bé kể, “Anh ấy đã định bán em rồi. Đó là một y sĩ ở Sài Gòn tạm trú

tại Sa Đéc. Thanh biết chuyện này qua chính viên y sĩ… Thanh muốn giết
anh ấy”.

Cô bé ngừng nhảy. Cô hỏi người Hoa, “Cho anh ấy một trăm đồng anh

có thể cho như thế bất kỳ ai…”.

“Ừ.”

Cô bé cười. Cô bảo, “Vì sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.