NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 135

“Anh không biết rõ. Có lẽ là để cậu ta trở thành dễ chịu đựng hơn đối với

mẹ em. Nhưng không. Đó là vì anh thích thuốc phiện. Thế đấy, không có gì
khác. Anh hiểu cậu ta.”

“Tất cả mọi người đều đã nghĩ đến việc giết anh ấy, ngay cả mẹ em. Một

trăm đồng đó là cái giá của em đối với anh ấy. Đó cũng là cái giá anh ấy đã
đòi viên y sĩ tạm trú…”

Thinh lặng. Anh mỉm cười. Anh hỏi, “Em không thích ông ta?...”.

“Không. Trước anh, Thanh là người em thích.” Người Hoa biết điều đó.

Anh bảo rằng anh ra về, rằng anh sẽ đến Chợ Lớn đánh bạc. Rằng người

tài xế sẽ quay lại La Cascade để đón cô và đến căn hộ độc thân lấy tiền. Cô
bảo, “Tối nay em sẽ đưa tiền cho Thanh. Anh ấy sẽ đưa cho mẹ em ở Sa
Đéc”.

Kết thúc điệu nhảy. Người Hoa lại chào bà mẹ. Anh quên trả tiền, rồi

nhớ ra: Anh đến đặt một trăm đồng vào chiếc đĩa tách được để trên bàn của
họ nhằm việc này. Người bồi bàn cầm lấy tiền, đi đổi tiền lẻ, quay lại, để
tiền lẻ vào đĩa. Người Hoa đã ra về, anh quên tiền thừa.

Thế là, người anh cả từ từ đứng dậy và đi đến quầy rượu. Rồi anh ta quay

lại chỗ chiếc đĩa, thả cho bàn tay lết trên bàn.

Chỉ cô bé và Thanh nhìn thấy khi người anh cả lấy số tiền. Họ cười. Họ

không nói về chuyện đó. Họ cười. Đôi khi cô bé và Thanh cười khi thấy
người anh cả ăn cắp tiền. Xong rồi: Anh ta đã cho tiền vào túi.

12.

Tối hôm ấy anh ta hoảng sợ vì người bồi đã đi đến bên bàn để lượm tiền

“boa” và kêu ca những khách hàng quên mất nhân viên phục vụ. Vừa nhìn
thấy anh ta, người anh cả liền ra đợi những người khác trong chiếc xe B12,
và tuyên bố rằng mình, thì mình về đây. Cô bé đã quên mất: Người anh cả
nhát gan. Cô vẫn còn sợ. Thanh cũng sợ cho người anh cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.