NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 139

Từ phía sau ký túc xá Thanh ra khỏi bóng tối. Cô bước về phía anh. Họ

ôm siết lấy nhau. Không nói một lời. Cô bảo là cô có số tiền.

Họ đi kiếm chiếc xe B12 ở phía sau ký túc xá. Cô bước lên ghế sau, nằm

duỗi mình. Họ nhìn nhau. Anh biết.

Anh chẳng nói gì, anh đi về phía vườn bách thú. Không có ai hết. Anh

dừng xe cạnh hàng rào, sau khu nuôi dã thú. Cô bảo, “Trước kia em đến
đây mỗi một mình vào thứ Năm. Thế rồi về sau em đến cùng với anh”.

Họ nhìn nhau. Thanh bảo, “Em là tình nhân của anh ta”.

“Ừ... Anh đã hy vọng là không phải.” “Ừ.”

Chú tài xế nhỏ rên lên. Anh nói bằng tiếng Việt. Anh không nhìn cô nữa.

Cô bảo, “Lại đây Thanh”.

“Không.”

“Từ trước đến nay anh và em, chúng mình vẫn muốn thế mà… lại đây…

anh không nên sợ nữa… Lại đây với em, Thanh.”

“Không. Anh không thể. Em là em gái anh.”

Anh đến. Họ ôm hôn nhau, hít thở nhau. Khóc. Thiếp ngủ mà không

chiếm hữu nhau.

Cô bé tỉnh giấc. Trời vẫn còn tối đen. Cô gọi Thanh, cô bảo anh là phải

đi đến khách sạn Charner trước khi trời sáng.

Cô lại chìm vào giấc ngủ.

Thanh nhìn cô ngủ một lúc lâu rồi anh cho xe đi về hướng khách sạn

Charner.

Khách sạn Charner. Gian phòng. Người anh thứ ở đó. Cậu đang ngủ.

Thanh lột nệm khỏi chiếc giường thứ hai. Anh nằm xuống nệm.

Họ nói về bà mẹ, thật khẽ. Anh đã nói chuyện với bà mẹ về Pierre. Anh

kể cho cô bé, “Tuần trước, Pierre lại ăn cắp nữa của những người ở Tiệm
hút Mê Kông. Bà bảo anh rằng nếu Pierre không bồi hoàn anh ta sẽ bị tù. Ý
nghĩ về nhà tù thật khủng khiếp với bà. Ngay cả nếu anh ta cần sang Pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.