NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 151

Không thể nào khác được.

Lại tiếng mưa rơi giữa đêm khuya.

Thân thể họ trên giường. Họ vẫn ôm quấn lấy nhau, lần này đang thiếp

ngủ.

Ta trông thấy họ, hình bóng họ rất sẫm vì nền trời tối đen mùa mưa -

điều nữa khiến ta nhận ra họ đó là vóc dáng thấp nhỏ của cô bé nằm duỗi
dài, sát vào vóc dáng cao của người Hoa Bắc.

Chuông đồng hồ báo thức reo lên trong căn hộ độc thân tắt đèn.

Cô bé tỉnh giấc. Nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng còn chưa phải là ánh sáng

ban ngày. Nhớ lại. Và khóc.

Cô tắm. Cô vừa khóc vừa vội vã. Cô nhìn đồng hồ báo thức. Còn sớm

lắm, chưa đến sáu giờ. Chắc hẳn anh đã nhớ và bảo tài xế vặn đồng hồ báo
thức.

Trời còn về đêm, tối tăm.

Người tài xế mở cửa. Bác đưa cho cô một tách cà phê và một chiếc bánh

ngọt Tàu.

Cô nhớ ra. Cô đã quên mất việc người anh cả ra đi.

Người tài xế phải đưa cô đến bến cảng của Sở Vận tải đường biển.

Người tài xế theo con đường ven kênh rạch. Bác cho xe chạy nhanh.

Họ gặp mọi người trước hàng rào chấn song bên ngoài Sở Vận tải.

Ở đó có Thanh và cậu anh thứ, đứng đối diện mặt bằng rộng lớn của bến

xuất phát.

Vầng dương nhô lên trên một bầu trời thờ ơ, màu xám.

Trên bến, có con tàu sắp khởi hành: một tàu chở khách với ba hạng vé.

Chính là con tàu ấy.

Sau hàng rào lớn, có cậu bé và Thanh “bị nhốt bên ngoài”. Cô bé đến với

họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.