NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 17

Cô bé nằm lên người bà mẹ và vừa ôm hôn bà vừa khóc. Dùng bàn tay

bịt miệng mẹ lại để bà đừng nói về tình yêu ấy nữa.

Bà mẹ để mặc cho mình bị sỉ nhục, bị ngược đãi. Bà vẫn đang ở cái miền

khác ấy của cuộc sống, miền của niềm thiên ái mù quáng. Cô lập. Lạc loài.
Thoát khỏi mọi giận dữ.

Cô bé năn nỉ: nhưng sẽ chẳng ăn thua gì.

“Nếu anh ấy không đi khỏi nhà, một ngày nào đó, anh ấy sẽ giết Paulo.

Và mẹ biết như vậy. Đó là điều khủng khiếp nhất…”

Nghẹn lời, rất khẽ, bà mẹ bảo rằng bà biết như vậy. Vả lại tối qua, bà đã

viết thư lên Sài Gòn để xin cho con trai mình hồi hương về Pháp.

Cô bé nhỏm người dậy. Cô thốt lên một tiếng kêu trầm đục, tiếng kêu

giải thoát và đau đớn.

“Thật chứ mẹ?” “Ừ.”

“Mẹ chắc chứ?”

Bà mẹ kể, “Lần này thì thật. Ngày hôm kia, nó lại ăn cắp ở tiệm thuốc

phiện. Mẹ lại trả tiền một lần cuối cùng. Thế rồi mẹ đã viết thư cho Sở Hồi
hương. Và lần này, mẹ đã gửi thư đi ngay đêm đó”.

Cô bé ôm siết lấy mẹ. Bà mẹ không khóc: như người đã chết.

Cô bé khóc thật khẽ, “Khủng khiếp biết mấy khi phải đến nông nỗi

này… khủng khiếp biết mấy”.

Bà mẹ bảo ừ, hẳn thế, nhưng là bà, thì bà chẳng biết nữa… Ừ, quả thật

điều đó ắt phải khủng khiếp, nhưng bà chẳng còn biết gì về chuyện ấy nữa.
Bà mẹ và cô bé, cả hai ôm siết lấy nhau. Bà mẹ, vẫn không hề rơi nước
mắt. Như đã chết vì phải sống.

Cô bé hỏi rằng anh ấy, liệu anh ấy có biết là mình sắp ra đi hay không.

Bà mẹ bảo không. Bảo khó nhất là chuyện ấy đấy, là phải báo cho nó biết

rằng thế là hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.