NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 19

“Pierre lấy lại miếng thịt trong đĩa của Paulo và để vào đĩa của nó. Và nó

đã ăn miếng thịt ấy - cứ như thể một con chó. Rồi nó tru lên: một con chó,
phải đúng thế đấy.”

“ Đồ ngu. Mày biết rõ những miếng to là của tao mà.”

“Chính con đã gào lên. Con hỏi, ‘Tại sao lại của anh?’.”

“Và nó đã bảo, ‘Tại vì như vậy đấy’.”

“Và con đã gào lên rất to. Mẹ sợ mọi người ngoài đường nghe thấy con.

Con đã gào lên, ‘Em những muốn anh chết đi’.”

“Pierre nắm tay lại sẵn sàng nghiền nát mặt Paulo. Paulo bật khóc. Pierre

thét lên, ‘Ra ngoài! Ra ngoài ngay tức khắc!’.”

“Các con đã bỏ chạy, con và Paulo.”

Cô bé xin lỗi mẹ vì đã gào lên với bà. Nằm duỗi thẳng người trên

giường, họ cùng khóc với nhau.

Bà mẹ bảo, “Chính lúc đó mẹ bắt đầu hiểu ra rằng mẹ cần cảnh giác với

chính mình. Rằng Paulo có cơ nguy đến tính mạng, vì mẹ. Và chỉ hôm qua
mẹ mới viết thư lên Sài Gòn để cho nó hồi hương. Pierre… như thể đối với
mẹ nó còn nguy hiểm chết người hơn một kẻ khác…”.

Thinh lặng. Bà mẹ quay về phía con gái - lần này bà khóc.

“Nếu không có con ở đấy, có lẽ Paulo đã chết từ lâu rồi. Và mẹ biết như

thế. Đó là điều khủng khiếp nhất: Mẹ biết như thế.”

Thinh lặng kéo dài.

Một nỗi điên giận choán lấy cô bé. Cô gào lên, “Mẹ không biết đâu, con

yêu Paulo hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Hơn mẹ. Hơn hết thảy. Paulo, anh
ấy sống trong niềm sợ hãi đối với mẹ và đối với Pierre từ lâu rồi. Paulo
giống như vị hôn phu của con, đứa con của con, đó là báu vật lớn lao nhất
với con…”.

“Mẹ biết như thế.”

Cô bé gào lên, “Không. Mẹ không biết. Không biết gì hết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.