NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 175

Trên boong hạng nhất, đó chính là nơi anh phải hướng mắt nhìn. Nhưng

cô không ở đấy, cô ở xa hơn cũng trên boong ấy, cô hướng về Paulo người
đã hạnh phúc rồi, đã đi vào cuộc lữ hành rồi. Tự do anh thứ yêu quý của
em, người thương mến của em, lần đầu tiên trong đời ra khỏi nỗi kinh
hoàng.

Tiếng ầm ào bất động của máy móc lớn dần, trở thành đinh tai nhức óc.

Cô vẫn không nhìn anh. Không gì hết.

Khi cô mở mắt để thấy anh thêm nữa, anh không còn ở đó. Anh không ở

đâu hết. Anh đã ra đi.

Cô nhắm mắt lại.

Cô sẽ không thấy anh đi qua.

Trong bóng tối của đôi mắt nhắm, cô thấy lại mùi hương của lụa, của tơ

đũi, của làn da, của trà, của nha phiến.

Mường tượng về mùi hương. Mường tượng về gian phòng. Mường

tượng về đôi mắt bị giam cầm của anh đang chớp chớp dưới những nụ hôn
của cô, cô bé.

Trên bến tàu, lặp lại, vẫn là những tiếng la, những cái tên, bi kịch của

cuộc ra đi trên biển.

Hẳn anh đã bỏ đi rất nhanh sau khi con tàu vượt qua đường vạch của

bến. Khi cô đang tìm anh thứ trên boong.

Cầu tàu được nhấc bỏ.

Neo kéo lên trong tiếng ầm ầm như ngày tận thế. Con tàu đã sẵn sàng, đã

trưởng thành. Nó trôi trên dòng sông.

Ta ngỡ là không thể, là không được.

Thế mà việc đã thành. Con tàu đã rời đất liền.

Mọi người hò reo.

Con tàu trôi trên mặt nước của vũng đậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.