NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 176

Vẫn còn phải giúp nó, hướng nó tiến thẳng trên con lạch, vào đúng góc

của biển và dòng sông.

Rất thong thả, rất đáng yêu, con tàu tuân theo các mệnh lệnh. Nó hướng

thẳng theo một phía nào đó, thầm kín và không hiểu nổi, phía biển cả.

Bầu trời với những tiếng rống của còi tàu hãy còn tràn ngập khói đen, có

thể ngỡ như để chơi đùa, nhưng không phải.

Thế rồi, cho đến hết cuộc đời cô bé, vào giờ khắc ấy trong ngày, hướng

của mặt trời đã đảo ngược.

Cô nhớ lại.

Đằng trước cô, tì khuỷu tay lên bao lơn tàu, có cô gái tóc nâu cũng đang

nhìn mặt biển và, giống như cô, đang khóc vì mọi sự, vì không gì hết.

Cô nhớ lại chuyện này mà trước đây cô đã quên.

Từ phía sau con tàu một chàng trai đi tới, mặc tấm áo vét sẫm màu như ở

Pháp. Anh đeo trên vai một chiếc máy ảnh. Anh chụp ảnh các boong tàu.

Anh cúi mình ra ngoài bao lơn và chụp cả phần mũi tàu. Rồi anh chỉ

chụp biển mà thôi. Rồi không chụp gì nữa. Anh nhìn cô gái cao lớn tóc nâu
đã thôi khóc. Cô nằm duỗi mình trên một ghế dài và cô nhìn anh, họ mỉm
cười với nhau. Cô gái cao lớn chờ đợi. Cô nhắm mắt lại, cô làm như người
đang ngủ. Chàng trai không đến với cô. Anh tiếp tục đi dạo trên boong. Thế
là cô gái cao lớn rời ghế dài đứng dậy và lại gần anh, chàng trai. Họ nói
chuyện với nhau. Sau đó cả hai ngắm nhìn biển. Thế rồi họ bắt đầu bước đi
cùng nhau trên boong dạo chơi của khách hạng nhất.

Cô bé không trông thấy họ nữa.

Cô nằm duỗi mình trên một ghế dài. Có thể ngỡ cô đã thiếp ngủ. Không.

Cô đang nhìn.

Trên sàn boong, trên các thành tàu, trên mặt biển, cùng với hành trình

của vầng dương trên bầu trời và hành trình của con tàu, hiện lên, hiện lên
và tan đi cùng chậm rãi như nhau, một thứ văn tự không sao đọc nổi và não
nùng của những bóng tối, những cạnh sắc, những vạch ánh sáng gãy được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.