NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 178

không ngoảnh lại phía cô. Chắc hẳn anh không thấy cô. Thật kỳ cục là anh
không thấy cô đến mức độ ấy.

Cả cô cũng không thể thấy mặt anh, nhưng cô nhớ lại sự khiếm khuyết

không thấy được mặt anh như nhớ về một khiếm khuyết của chuyến du
hành.

Phải, đúng thế, anh mặc một loại áo vét nhẹ. Màu lam. Có sọc trắng.

Quần anh mặc cũng cùng màu lam ấy, nhưng là hàng trơn.

Cô bé đi đến bên bao lơn. Vì ở mạn này cả hai đơn độc quá trên boong

tàu vắng ngắt, cô muốn biết mấy giá họ nói chuyện với nhau. Nhưng
không. Cô đã chờ mấy phút. Anh không ngoảnh lại. Anh khao khát ở một
mình, hơn mọi thứ trên đời anh khao khát điều đó, ở một mình. Cô bé lại
bỏ đi.

Cô bé chẳng bao giờ quên người không quen ấy, chắc hẳn vì lẽ ra cô có

thể kể cho anh chuyện mối tình của cô với một người Hoa Chợ Lớn.

Đến cuối boong tàu, khi cô ngoảnh lại, anh không còn ở đó nữa.

Cô xuống các lối đi dọc con tàu. Cô vẫn tìm căn buồng đôi ở đó có

giường nằm của bà mẹ và cô.

Thế rồi bỗng nhiên cô thôi tìm kiếm. Cô biết là chẳng ích gì, sẽ vẫn khó

tìm ra bà mẹ.

Cô lại lên boong dành để dạo chơi.

Trên boong bên kia cô bé cũng không tìm ra bà mẹ.

Thế rồi cô trông thấy bà, lần này bà ở xa hơn, bà vẫn đang ngủ, trong

một chiếc ghế dài khác, hơi xoay về phía trước. Cô bé không đánh thức mẹ.
Cô lại quay xuống các lối đi. Cô đợi thêm nữa. Rồi cô lại đi nữa. Cô tìm
anh thứ Paulo. Thế rồi cô thôi tìm anh. Thế rồi cô lại bước về phía các lối
đi. Và cô nằm xuống đó, trước căn buồng đôi mà bà mẹ đã quên đưa cho cô
chiếc chìa khóa thứ hai và cô nhớ lại. Và cô khóc.

Ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.