NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 30

Họ không nói về bàn tay. Cứ như chưa hề có chuyện gì hết. Anh bảo,

“Em học lớp mấy?”.

“Lớp Mười.”

“Em bao nhiêu tuổi?”

Một thoáng do dự nơi cô bé. “Mười sáu tuổi.”

Người Hoa ngờ vực.

“Em rất nhỏ bé so với tuổi mười sáu.”

“Tôi đã luôn nhỏ bé, tôi sẽ suốt đời nhỏ bé.” Anh nhìn cô đăm đăm. Cô

không nhìn anh.

Anh hỏi, “Thỉnh thoảng em nói dối ư…”.

“Không.”

“Không thể được. Em làm thế nào để không nói dối?”

“Tôi chẳng nói gì hết.”

Anh cười. Cô bảo, “Lời nói dối cũng làm tôi sợ.

Tôi không ngăn nổi mình sợ nó, cũng như cái chết, hơi giống nhau”.

Cô nói thêm, cô khẳng định, “Anh, thì anh không nói dối”.

Anh nhìn cô. Anh ngẫm nghĩ. Anh nói, ngạc nhiên, “Đúng thế… thật

lạ…”.

“Trước đây anh không biết như thế ư?” “Không… tôi đã quên mất hoặc

có lẽ… tôi chưa từng biết.”

Cô nhìn anh. Cô tin anh. Cô nói, “Anh làm thế nào để không nói dối…”.

“Không gì cả. Chắc hẳn là trong đời tôi, tôi chẳng có gì phải nói dối…

Tôi không biết…”

Cô muốn ôm hôn anh. Anh thấy điều đó, anh mỉm cười với cô.

Cô bảo, “Có lẽ anh sẽ kể điều ấy với mẹ anh”. “Điều gì?”

Cô do dự, cô nói, “Điều đã xảy ra với chúng ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.