NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 31

Họ nhìn nhau. Anh định nói là anh không hiểu… Anh bảo, “Phải. Ngay

tức khắc. Có lẽ chúng tôi sẽ nói chuyện suốt đêm. Bà thích những chuyện
như vậy… bất ngờ, mọi người thường nói thế, phải không?”.

“Phải. Người ta cũng nói theo cách khác nữa.” Anh nhìn cô. Anh bảo,

“Còn em… với mẹ em… em sẽ nói chứ?”.

“Không gì hết”, cô cười, “chỉ mới nghĩ đến đã…”.

Người Hoa mỉm cười với cô bé. Anh bảo, “Không gì hết ư? Không bao

giờ ư?”.

“Không gì hết. Không bao giờ. Không gì hết.”

Cô cầm lấy bàn tay anh, hôn bàn tay. Anh nhắm mắt lại mà nhìn cô.

Cô bảo, “Anh nhầm rồi đấy, có lẽ anh sẽ không kể gì hết với mẹ anh”.

Cô mỉm cười, dễ thương, dịu dàng. Cô nhìn anh.

Anh bảo, “Ngoài ra, tôi hai mươi bảy tuổi. Không nghề nghiệp…”.

“Và hơn nữa còn là người Hoa…”

“Hơn nữa, phải rồi…”, anh nhìn kỹ cô, “nhưng sao mà em có duyên đến

thế… Mọi người đã bảo em điều ấy rồi chứ?”.

Cô mỉm cười.

“Không.”

“Thế còn đẹp? Mọi người đã bảo em là em đẹp chứ?”

Không, mọi người đã không bảo cô điều đó. Bảo rằng cô bé nhỏ thì có

đấy, còn đẹp thì không. Cô bảo, “Không”, cô mỉm cười, “mọi người chưa
bảo tôi điều ấy”.

Anh nhìn cô. Anh nói, “Em có thích khi người ta bảo em điều đó…”.

“Có.”

Người Hoa cười theo cách khác. Cô cười cùng anh.

“Thế là mọi người chưa từng nói gì với em hết…”

“Không gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.