NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 42

Cô bé dừng lại rồi nói tiếp, “Với lại mình tin chắc rằng một ngày nào đó

Paulo sẽ tìm được những phụ nữ khác ở Vĩnh Long, ở Sài Gòn, ngay cả
những phụ nữ da trắng, ở rạp chiếu bóng, trên đường phố và nhất là trên
con phà Sa Đéc, chắc chắn thế”.

Họ cười.

Hélène hỏi cô bé về Thanh, liệu họ đã cùng nhau làm tình hay chưa.

Cô bé bảo, “Anh ấy không bao giờ muốn cả. Mình đã yêu cầu anh nhiều

lần nhưng anh không bao giờ muốn”.

Hélène bắt đầu khóc. Cô nói, “Cậu sắp về Pháp và mình sẽ hoàn toàn cô

đơn. Mình cho là bố mẹ mình không muốn có mình ở Đà Lạt nữa. Họ
không yêu mình nữa”.

Thinh lặng. Thế rồi Hélène quên số phận của mình. Cô lại bắt đầu nói về

Alice, cô gái làm tình trong các con hào. Cô nói thật khẽ. Cô bảo, “Mình
chưa nói hết với cậu… nhưng Alice nó bắt người ta trả tiền cho nó… và rất
đắt… Nó làm thế để mua một ngôi nhà. Alice nó mồ côi, nó chẳng có họ
hàng nào hết, chẳng có gì hết, nó bảo rằng một ngôi nhà, dù bé đi chăng
nữa, vẫn là cái mà nó, Alice, sẽ có để lấy chỗ nương thân - nó bảo: ta chẳng
bao giờ biết được.”

Cô bé luôn tin những gì Hélène nói. Cô bảo, “Mình tin những gì cậu nói

nhưng có lẽ không phải chỉ vì ngôi nhà mà Alice bắt đàn ông trả tiền và
không chỉ vì thế mà đàn ông quay lại, đó là vì chuyện ấy cũng làm họ thích
nữa - nó được trả bao nhiêu?”.

“Mười đồng bạc. Và vào mỗi lần trong cùng một tối.”

“Mười đồng bạc cũng không dở, có phải không?...”

“Mình thấy hình như thế… nhưng mình chẳng biết gì về giá cả hết, Alice

thì biết, thậm chí cả giá của các cô gái da trắng ở đường Catinat.”

Cô bé. Nước mắt cô rơm rớm. Hélène ôm lấy cô trong vòng tay, kêu lên,

“Cậu sao thế?… Vì những gì mình đã nói ư?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.