NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 47

(ND).

Ông thầy kể rằng khi Louise Labé đi đến nhà người chủ nhà in - chủ hiệu

sách để giao cho ông ta bản thảo tập thơ mới viết của bà, bao giờ bà cũng
yêu cầu một bạn nữ đi cùng. Về điểm này, bà vẫn lờ mờ khó hiểu trong việc
biện giải lý do của mong muốn đó, sự tháp tùng người phụ nữ đã viết nên
những áng thơ bởi một phụ nữ khác. Ông thầy bảo có thể sự tháp tùng đó
mang giá trị chính thức hóa, nhất là lại từ một phụ nữ. Ông thầy bảo để tùy
ý học sinh nhìn thấy ở đó những gì họ nghĩ. Một cậu nói đó là vì Louise
Labé lo ngại dọc đường bị đàn ông xáp lại gần. Một cô gái nói đó là nỗi sợ
bị cướp mất các bài thơ. Cô bé nói là hai phụ nữ, Louise Labé và người
tháp tùng, ắt hẳn hiểu nhau rõ đến mức chẳng bao giờ Louise phải tự đặt
cho mình câu hỏi liệu mình có dẫn người ấy đi cùng hay không nhân việc
các bài thơ hay việc khác.

Đó là một buổi chiều ngày thứ Năm. Gần như tất cả nữ sinh nội trú đều

ra ngoài đi dạo.

Họ đi ngang qua sân chính. Họ xếp hàng đôi. Tất cả đều mặc bộ áo váy

trắng của ký túc xá, mang giày vải trắng, thắt lưng trắng và mũ cũng bằng
vải trắng. Có thể giặt được.

Ký túc xá dần trống trải không người. Khi các nữ sinh vừa đi khỏi, một

vực thẳm thinh lặng hình thành trong sân chính, như thể được gây nên do
sự thiếu vắng hoàn toàn và đột ngột những tiếng nói.

Đó là một nơi có mái che trong ký túc xá vắng vẻ không người. Đó là ở

góc hai hành lang nhìn ra cửa chính và các lớp của Trường tiểu học thuộc
ký túc xá. Từ nơi có mái che này vẳng đến tiếng nói của đôi bạn gái và
nhạc của một điệu nhảy. Nhạc phát ra từ một chiếc máy hát đặt dưới đất.
Đó là một điệu Paso doble rất cổ điển, điệu nhạc của giai đoạn hạ sát trên
các đấu trường Tây Ban Nha. Điệu nhạc dữ dội, với cách ngắt nhịp dân dã
tuyệt hay.

Họ nói ít trừ những lời cô bé chỉ dẫn về điệu nhảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.