NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 48

Họ đi chân trần trên nền gạch lát của hành lang. Họ mặc áo váy ngắn

theo thời trang thuở đó, bằng vải bông màu sáng in hoa cũng màu sáng.

Họ xinh đẹp, họ quên mất là họ đã biết điều ấy.

Họ đang nhảy. Họ thuộc chủng tộc da trắng. Họ được miễn buổi đi dạo

theo quy định của các cô gái lai bị bỏ rơi - vì họ là người da trắng, dù gia
đình họ nghèo túng đến mấy - chỉ cần họ đề nghị.

Hélène Lagonelle hỏi cô bé ai đã dạy cô điệu Paso doble.

“Anh thứ Paulo của mình.”

“Anh thứ, anh ấy đã dạy cậu mọi điều nhỉ.” “Ừ.”

Thinh lặng hoàn toàn khi các tiếng nói ngừng lại.

Hélène Lagonelle bảo rằng cô bắt đầu yêu Paulo.

Cô bảo rằng cô không hiểu tại sao bố mẹ cô lại để cô ở đây. Cô chẳng

học hành, chẳng làm gì hết. Cô bảo rằng bố mẹ cô biết như thế, rằng họ tìm
cách rũ bỏ cô. Tại sao? Cô không biết.

“Mình không chịu đựng nổi ý nghĩ là còn ở đây ba năm nữa. Mình thà

chết còn hơn.”

Cô bé cười. “Cậu không chịu đựng nổi ý nghĩ ấy từ khi nào?”

“Từ khi cậu gặp người Hoa.”

Thinh lặng. Cô bé phá lên cười, “Vậy là từ ba ngày nay?”.

“Ừ… nhưng điều ấy đã bắt đầu trước đó, rất mãnh liệt. Không chỉ có thế

thôi đâu. Còn có cả chuyện mình đã nói dối cậu. Mình đã bắt đầu nghĩ đến
anh thứ của cậu… ban đêm… “

Họ ở trong bóng râm mát mẻ. Họ nhảy. Ánh nắng chiếu vào từ một cửa

sổ cao như tại các nhà ngục, các nhà tù, để đàn ông không thể vào được.
Trong một xó, dưới nắng, có những đôi dép của họ mở quai, quăng ở đó,
chỉ riêng chúng cũng gây rối lòng.

Ngồi tựa vào một cây cột trong hành lang, có một chú đầy tớ nhỏ mặc

quần áo trắng, một trong những chú nhỏ thường hát lên ban đêm ở phía nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.