NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 60

Cái đau đến trong thân thể cô bé. Mới đầu đau nhói. Rồi ghê gớm. Rồi

trái ngược. Chẳng giống như cái gì hết. Không gì hết: quả thật là khi cái
đau ấy trở nên không chịu nổi thì nó bắt đầu xa ra. Thì nó thay đổi, thì nó
trở thành dễ chịu đến phải rên rỉ, đến phải kêu lên, thì nó chiếm lấy toàn bộ
thân thể, đầu óc, toàn bộ sức lực của thân thể, của đầu óc, và sức lực của tư
duy, bị quật ngã.

Nỗi đau đớn rời khỏi thân thể gầy gò, rời khỏi đầu óc. Thân thể vẫn mở

ra với ngoại giới. Nó đã được vượt qua, nó chảy máu, nó không đau đớn
nữa. Cái đó không còn mang tên là đau nữa, có lẽ cái đó mang tên là chết.

Thế rồi nỗi đau ấy rời khỏi thân thể, rời khỏi đầu óc, nó dần dần rời khỏi

toàn bộ bề mặt thân thể và tan chìm vào một hạnh phúc vẫn còn lạ lùng
chưa từng nếm trải là yêu mà không biết.

Giờ đây cô nhớ lại. Cô là người sau cùng hãy còn nhớ. Giờ đây cô còn

nghe thấy âm thanh biển cả trong phòng. Cô cũng còn nhớ là đã viết ra điều
đó, như nhớ âm thanh của phố Tàu. Thậm chí cô nhớ đã viết rằng ngày
hôm ấy biển cả hiện diện trong căn phòng của đôi tình nhân. Cô đã viết các
từ: biển cả và hai từ khác: đơn giản, và không gì sánh nổi.

Giường của đôi tình nhân.

Có lẽ họ đang ngủ. Không biết được.

Âm thanh của đường phố đã trở lại. Nó liên miên bất tuyệt, liền một

mạch. Nó là âm thanh của mênh mông.

Ánh nắng chiếu trên giường, in hình qua những khe cửa chớp.

Cũng có những vết máu dây trên thân thể và bàn tay đôi tình nhân.

Cô bé tỉnh giấc. Cô nhìn anh. Anh đang ngủ trong làn gió mát của quạt

máy.

Trong cuốn sách đầu tiên cô đã bảo rằng âm thanh của thành phố gần đến

mức ta nghe thấy nó cọ vào cửa chớp như thể có những người đi ngang qua
căn phòng. Rằng họ ở trong âm thanh công cộng ấy, phơi mình nơi đấy,
trong cái lối đi của ngoại giới vào gian phòng. Cô sẽ còn nói như thế trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.