NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 67

Cô bảo cô muốn biết làm thế nào mà cha anh trở nên giàu có đến như

vậy, bằng cách nào. Anh bảo cha anh không bao giờ nói về tiền bạc, không
nói với vợ cũng không nói với con trai. Nhưng anh biết chuyện ấy đã khởi
đầu ra sao. Anh kể cho cô bé, “Điều ấy đã khởi đầu với những căn nhà liền
vách. Ông đã cho xây ba trăm căn nhà. Nhiều phố ở Chợ Lớn thuộc về
ông”.

“Căn hộ độc thân của anh, là thế…” “Ừ. Chắc chắn rồi.”

Cô nhìn anh. Cô cười. Anh cũng cười. Chắc hẳn vì hạnh phúc.

“Anh là con một ư?”

“Không. Nhưng anh là người duy nhất thừa kế tài sản. Vì anh là con trai

bà vợ cả của cha anh.”

Cô không hiểu rõ. Anh bảo cô rằng anh sẽ không bao giờ giải thích cho

cô, rằng chẳng bõ.

“Anh đến từ nơi nào của Trung Hoa?”

“Từ Mãn Châu, anh đã bảo em rồi.” “Chỗ ấy ở phía Bắc à?”

“Ở mãi phía Bắc. Nơi đó có tuyết.”

“Sa mạc Gobi, không xa Mãn Châu đâu.”

“Anh không biết điều ấy. Có thể. Chắc hẳn là một từ khác. Nhà anh đi

khỏi Mãn Châu khi Tôn Dật Tiên ban bố nền Cộng hòa Trung Hoa. Mọi
người đã bán đi tất cả đất đai và tất cả đồ nữ trang của mẹ anh. Gia đình
anh đi xuống miền Nam. Anh còn nhớ, dạo ấy anh lên năm. Mẹ anh khóc
lóc, bà kêu gào, bà nằm xuống đường, bà không muốn bước đi nữa, bà bảo
sống mà không có đồ trang sức thì bà thà chết còn hơn…”

Người Hoa mỉm cười với cô bé.

“Cha anh là một thiên tài về thương mại. Nhưng một lần nữa, anh không

biết khi nào và làm thế nào ông tìm ra được ý tưởng về các căn nhà. Đó là
một thiên tài, cả về các ý tưởng.”

Cô bé cười. Anh không hỏi vì sao cô cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.