NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 73

Cô bé bảo: Có thể. Cô cười, xúc động. Cô bảo, “Mình rất muốn điều đó

xảy ra với cậu. Rất muốn.

Nhất là với một người Hoa”.

Hélène, ngờ vực, không trả lời.

Vẫn là những chú đầy tớ nhỏ đang hát ở cuối sân về phía nhà ăn. Các cô

lắng nghe những khúc hát bằng tiếng Việt. Có thể các cô ngâm nga rất khẽ
cùng họ bằng tiếng Việt

[10]

.

Sáng hôm sau.

Hélène Lagonelle bảo tiếng ầm ĩ ta nghe thấy, đó là xe tưới nước của

thành phố. Hélène Lagonelle bảo hương thơm ta ngửi thấy, đó là mùi
đường phố được dội rửa tỏa đến tận các nhà ngủ của ký túc xá.

Cô đánh thức các cô gái khác, họ gào lên bảo để cho họ yên.

Hélène tiếp tục. Cô bảo rằng mùi hương tươi mát hết sức, đó cũng là

sông Mê Kông nữa. Rằng ký túc xá này, rốt cuộc, nó thành ra như ngôi nhà
quê hương của họ.

Sau khi tuyên bố, Hélène hát. Cô như đang hạnh phúc, Hélène

Lagonelle, những ngày này, như đến lượt cô phải lòng người Hoa, vì cứ
nghe cô bé Sa Đéc nói về anh ta.

Cô bé bước đi trên phố Lyautey. Thong thả.

Đường phố trống vắng. Cô đến trước cửa trường trung học. Cô dừng

bước. Nhìn đường phố trống vắng. Tất cả học sinh đều đã vào lớp. Không
còn trẻ em ở bên ngoài. Người ta nghe thấy âm thanh của những giờ nghỉ
khác đang diễn ra tại một khoảng sân trong.

Cô bé ở lại bên ngoài, sau một cột trụ của hành lang.

Cô không đợi người Hoa. Đây là chuyện khác: Cô chỉ muốn vào trường

khi giờ nghỉ kết thúc. Bỗng tiếng chuông reo. Cô vào, thong thả đi tới chỗ
học sinh đợi thầy giáo đến, trong hành lang.

Thầy giáo đến. Học sinh đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.