NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 83

không… không gì hết, không ai hết… chỉ có những người điên, những
người hành khất, họ đến ăn xin ở các tăng viện…”

Cô bé nhắm mắt lại. Cô nhợt nhạt. Người Hoa đến gần cô.

“Em sợ gì hơn? Hổ hay người?”

Cô nói, cô gào lên, “Sợ người. Sợ anh. Sợ anh, người Hoa”.

Thinh lặng dài nơi anh mà bỗng nhiên cô không nhận ra nữa. Anh hỏi,

“Những người ấy, họ từ đâu đến”.

“Từ An Nam. Từ những hòn đảo ở vịnh Hạ Long. Từ các bờ biển. Rất

nhiều người từ nhà ngục nọ, anh biết đấy… Côn Đảo. Có cả những kẻ loạn
trí, những người điên, họ đi qua đó. Cả những người đàn bà, bị đuổi khỏi
thôn làng. Tại các tăng viện người ta cho họ cơm nóng và nước trà, đôi khi
những người ấy họ giết một con chó lạc và đun nấu trên bãi biển và cái đó
bốc mùi rất hôi suốt một trăm cây số bờ biển.”

“Những nơi ấy, cũng là con đường của các cuộc xâm lăng từ Trung

Hoa.”

“Có thể. Điều này thì em không được biết. Em cứ tưởng người Hoa đã

sang qua những dãy núi miền Vân Nam.”

Cô bảo là trong tất cả những người đó, đàn bà khiến cô sợ nhất. Vì họ

cười đồng thời họ lại khóc.

“Họ từ đâu đến?”

Điều này, thì cô bé không biết rõ. Đến chỗ đó, cô bịa ra. Tất cả. Cô bảo

là những người đàn bà nọ đến từ Ấn Độ qua đường biển… Họ trốn trong
các ghe bầu… Rằng họ chẳng còn chút lý trí nào nữa, tất cả đều điên dại
bởi đã sợ hãi nhiều quá, bởi con cái họ đã chết nhiều quá vì đói, vì nắng, vì
rừng rú, vì những đám muỗi, vì chó dại, thế rồi vì hổ. Người Hoa bảo là có
một trong những người đàn bà hành khất này ở giữa Vĩnh Long và Sa Đéc,
ban đêm, người ấy vừa gào lên vừa cười, người ấy nói, người ấy hát. Người
ấy gây sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.