NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 86

Người Hoa yêu cầu rất khẽ, “Khi nào biết ngày giờ ra đi, em bảo anh

nhé”.

“Không.”

Cô lại yêu cầu anh nữa. Anh chiếm đoạt cô.

Cô quay người lại, nép mình vào anh. Anh ôm siết cô. Anh bảo cô là đứa

con của anh, em gái của anh, tình yêu của anh. Họ không mỉm cười với
nhau. Anh đã tắt đèn.

“Lẽ ra anh sẽ giết em như thế nào ở Long Hải? Hãy nói điều ấy với em

nữa đi.”

“Như một người Hoa. Với sự tàn ác thêm vào cái chết.”

Cô ngâm nga đoạn cuối của câu nói như có lẽ cô sẽ ngâm một bài thơ.

Trường trung học - các hành lang đầy học sinh. Cô bé chờ đợi, dựa vào

một cột trụ trong hành lang. Cô ngoảnh ra bên ngoài, một mình cô lập.

Tổng giám thị đi qua, chạm vào vai cô. Ông bảo, “Tôi cần nói chuyện

với em”.

Cô đi theo tổng giám thị vào văn phòng của ông ta.

“Chuyện thế này. Chắc chắn là các bà mẹ học sinh đã cấm không cho

con gái họ giao du gì với em. Em biết điều đó…”

Cô bé mỉm cười. Cô biết điều đó.

“Nhưng còn điều nghiêm trọng hơn. Các bà mẹ học sinh đã báo cho bà

hiệu trưởng trường Lyautey rằng không phải tối nào em cũng về ký túc xá”,
tổng giám thị hơi giận dữ, “làm sao họ biết được chuyện ấy… bí ẩn thật…
Em bị bao vây bởi mạng lưới cảnh sát của các bà mẹ học sinh”, ông mỉm
cười, “tại Sài Gòn. Họ muốn con gái họ cứ ở trong giới với nhau. Họ bảo -
em hãy vững vàng nhé – ‘Tại sao cái con bé đàng điếm ấy nó lại theo đuổi
bằng tú tài chứ? Bậc Tiểu học là để cho những kẻ đó mà’…”.

Thinh lặng. Cô hỏi, “Chính vì mẹ em mà thầy báo cho em ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.