NGƯỜI TÌNH HOA BẮC - Trang 92

“Cậu đã ở đâu…” “Cùng anh ấy.”

Thinh lặng. Hélène Lagonelle lo lắng. Bao giờ cũng là nỗi sợ ấy, sợ bị bỏ

rơi. Cô hãy còn kinh hãi. Cô gỡ những bím tóc của cô bé. Cô ngửi tóc bạn.
Cô bảo, “Cậu đã không đến cả trường trung học”.

“Chúng mình đã ở lại căn hộ độc thân.”

Thinh lặng. Hélène Lagonelle nói một cách thích thú, “Một ngày kia,

chuyện ấy sẽ thành một thảm họa… Cậu sẽ bị đuổi khỏi trường trung học,
khỏi ký túc xá… khỏi mọi nơi”.

Cô bé bảo cô sung sướng khi nghĩ rằng một ngày kia điều đó có thể xảy

tới.

“Thế còn mình thì sao?...”

“Cậu… thì không bao giờ”, cô bé nói, “tớ sẽ không bao giờ quên cậu…”.

Hélène Lagonelle bảo rằng họ đã gọi điện thoại. Rằng cần phải liệu trước

điều đó.

“Họ bảo tớ nói với cậu rằng cậu cần đến gặp cô giám thị trực ban. Rằng

chuyện khẩn cấp. Đó là một cô người Pháp lai Hoa. Cô ấy dễ thương, cũng
ít tuổi như chúng mình.”

Cô bé đến gặp người nữ giám thị trẻ.

Nữ giám thị tươi cười, trẻ trung. Cô bé nói, “Chị muốn gặp em ạ?”.

“Phải… em biết vì sao tôi đến… qua Hélène… Chúng tôi đã buộc phải

báo cho mẹ em… Bởi vì trường Trung học đã gọi điện thoại… Tổng giám
thị…”

Cô bé không ngạc nhiên. Cô cười. Cô bảo cô đã không nghĩ đến chuyện

này. Cô nói, “Không cần báo cho mẹ em đâu, bà biết hết mọi chuyện và bà
chẳng thiết. Chắc bà đã quên… Bà giả vờ tin vào khuôn phép nhưng không
phải là thật đâu… Mẹ em bất cần mọi sự… Em thấy bà như một kiểu nữ
chúa, chị thấy đó… một nữ chúa… không xứ sở… nữ chúa của… nói thế
nào nhỉ… của sự bần hàn… của nỗi điên dại, chị thấy đó…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.