NGƯỜI TÌNH KỲ LẠ - BOILEAU - Trang 101

Nàng để anh tự ý làm gì thì làm. Chắc nàng rõ vì sao Flavières lại chăm
chút kỷ lưỡng từng đôi giày như tự đang tranh luận, lặng lẽ phê bình hình
dáng của một gót giày, hoặc dấu giày. Anh lựa đôi giày thon nhỏ lấp lánh:
- Em thử xem.
Ði trên đôi giày cao gót, trông nàng thon thả hơn, chiếc áo bó chặt thân
hình, dáng đi uyển chuyển.
Flavières la lớn:
- Thôi.
Cô bán hàng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn lên.
- Ðược rồi chúng tôi mua đôi này.
Anh đưa nàng đến kiếng và thì thầm:
- Em nhìn xem, Madeleine.
Nàng rên rỉ:
- Em van anh!
- Em hãy cố gắng lên, người đàn bà mặc áo đen trong kiếng không phải là
Renée đâu. Em nhớ gì không?
Rõ ràng nàng đau khổ. Nỗi sợ hãi làm gương mặt nàng quắc lại, miệng
nàng căng ra, và một gương mặt khác hiện ra, gián đoạn, như một phóng
ảnh không nắm bắt được. Anh kéo nàng đi về phía thang máy, bây giờ thay
mái tóc nữa là sẽ thấy khác ngay. Ðiều cần kíp bây giờ là mùi dầu thơm
bóng ma của dĩ vãng.
Bây giờ bằng mọi giá và mặc kệ điều gì sẽ xảy đến. Nhưng mùi thơm này
lại không còn nữa.
Flavières lì lợm. Cô bán hàng lắc đầu:
- Tôi không biết cắt nghĩa ra làm sao cho cô hiểu, một mùi nước hoa mà khi
ngửi người ta có cảm giác như trái đất rung chuyển, mùi hoa lá tàn...
- Có lẽ Chanel N3...
- Chắc thế.
- Thưa ông, loại nước hoa này hiện nay không còn sản xuất nữa. May ra
tìm thấy ở tiệm nhỏ, chứ ở đây không còn.
Nàng kéo tay áo anh. Anh đứng chựng lại, tay mân mê lọ nước hoa, nếu
không có mùi hương này nỗi gọi nhớ trong anh sẽ không trọn vẹn. Cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.