NGƯỜI TÌNH KỲ LẠ - BOILEAU - Trang 112

- Tại sao phải nói dối?
- Tại sao? Em thú thật đi. Em là Madeleine Gévigne.
- Không... Ðừng làm em khổ nữa, em van anh. Nàng khóc oà.
Nếu anh vẫn si tình người đàn bà ấy, thì hãy bỏ em đi... Vậy còn hơn, em sẽ
ra đi. Em chán cuộc sống này lắm rồi.
- Người đàn bà ấy... Đã chết...
Anh ngần ngừ. Anh khát nước quá, bắt buộc phải ho để giảm nhẹ vết bỏng
đang hành hạ cái cổ họng anh. Nhưng anh vội chữa lại...
- Có thể bà ấy chỉ chết trong một thời gian... Có điều... Có thể người ta chỉ
chết trong ít lâu?
Nàng rên rỉ:
- Không. Anh im đi.
Nỗi sợ hãi hằn lên làm mặt anh tái mét. Anh lùi lại mấy bước.
- Em đừng sợ. Em rõ là anh không muốn làm em đau khổ. Anh kể những
câu chuyện lạ lùng, nhưng đâu phải lỗi tại anh. Anh đã gặp trường hợp nào
như vậy chưa?
Anh lục trong túi áo, và liệng chiếc quẹt máy vàng trên nệm. Renée thét lên
một tiếng và lùi ra phía sau sát tường, lắp bắp:
- Gì thế này?
- Em cầm đi. Nhìn rõ đi. Ðây là chiếc quẹt máy. Em cầm lên đi. Anh bảo
đảm với em đây là cái quẹt máy. Nó không làm em bể mặt đâu... Em đã nhớ
lại gì không?
- Không.
- Bảo tàng viện Louvre cũng không?
- Không.
- Anh đã nhặt chiếc quẹt máy này ở cạnh xác em. Thật sự em không còn
giữ được kỷ niệm nào về cử chỉ của anh?
Anh cười khẩy, và Renée không giữ được nước mắt:
- Anh đi đi. Anh đi đi.
Nài nỉ:
- Em giữ lấy. Nó là của em.
Chiếc quẹt máy sáng chói giữa hai người, và ánh chiếu của nó như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.