NGƯỜI TÌNH KỲ LẠ - BOILEAU - Trang 77

- Vậy, mộ bà ta?
- Không còn mộ nào cả. Người ta đem đất lấp mấy cái hố, những nấm mồ
hoả diệm sơn, như người ta nói sau này là ngôi mộ tập thể.
Ông già lên tiếng;
- Người chết không có gì phải phàn nàn.
Flavières cố gắng xoá tan mọi hình ảnh ghê tởm đó và cảm thấy trong
thâm tâm, nước mắt cay đắng chắc không làm thế nào còn chảy được. Vậy
là chấm hết, một trang cuộc đời đã lật qua.
Medeleine đã tan mất trong một cơn hỗn loạn. Theo cung cách cổ truyền,
nàng đã tung bay tản mạn với tiếng nổ. Hình ảnh này sẽ không còn là gì
nữa. Ta phải phục hồi nàng lại trong đêm vắng, và giải thoát nàng, để mà
sống.
- Thế còn căn nhà?
- Hiện đang đóng cửa. Một người bà con xa của bà được thừa hưởng. Tất cả
những việc này thật là buồn.
Flavières lặp lại:
- Buồn thật! – Và anh quấn chặt áo ngoài đứng dậy.
Lão già đẩy mạnh mũi kim vào đế giấy đặt giữa hai đầu gối lão, và đập búa
nghe chan chát.
Flavières đi gần như chạy ra khỏi nhà. Sương mù làm mặt anh nhầy nhụa.
Anh cảm thấy cơn sốt như lại xuất hiện trong từng mạch máu. Anh băng
qua đường, bước vào một quán cà phê nhỏ mà xưa kia anh đã từng ngồi
chờ Madeleine.
- Cho tôi cái gì nặng nhất, tôi cần vậy.
Lão chủ quán lên tiếng:
- Vâng, trông ông không được khỏe.
Flavières đưa mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng:
- Một whisky. – Anh tì tay vào quầy rượu. Một làn hơi ấm toả nhanh trong
lồng ngực. Nỗi phiền muộn làm anh bải hoải, khiến anh rã rời và biến thành
một nỗi buồn lặng lẽ. Bác sĩ đã nói đúng, sức khỏe ánh sáng, bình yên trong
lòng là điều cần phải nghỉ đến. Thôi đừng nghỉ đến Madeleine nữa. Khi về
Paris anh mua hoa đặt mộ nàng, nhưng bây giờ mộ chẳng còn. Thôi thà như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.