NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 110

lần, anh bảo thế có đáng sợ không chứ! Lãnh đạo của chúng ta phát huy: Nếu
nói tất cả những cái miệng của nhân dân đều bé bằng hạt anh đào, chỉ cần đổ
vào khoảng một ít nước cháo gạo là đã đầy thì vấn đề không quá đỗi nghiêm
trọng, nhưng khổ nỗi, hàng tỉ chiếc mồm ấy lại to hơn cả mồm Lỗ Trí Thâm,
Trư Bát Giới, ba bát cháo to như cái đấu đổ vào chỉ mới lưng một nửa, cho
nên, lãnh đạo của chúng ta nói: Từ nay về sau, trong một khoảng thời gian
dài đối với người Trung Quốc mà nói, no hay đói trở thành vấn đề lớn nhất.

Lúc này nó còn là vấn đề không?
Tương lai nó sẽ còn là vấn đề không?
Những gì tôi viết lung tung ở trên chỉ là một sự “khơi mào”, vào chính

truyện vẫn phải còn viết về lịch sử chữ “ngật”. Lấy tôi ra mà nói, tôi đã từng
làm cho mọi người chán ngấy, chán thì cứ chán, tôi không có cách nào khác.
Tôi thích ăn bánh mì trắng, tôi thèm ăn trứng Sơn Dược. Trứng Sơn Dược
quả là một món ăn ngon, nhã tục hỗn tạp, hoàng đế thích ăn, bách tính cũng
thích ăn; chiên cũng ngon mà luộc cũng ngon. Trứng Sơn Dược ơi! Cái tên
của ngươi thật mỹ miều! Ôi, trứng Sơn Dược ơi! Bao nhiêu chuyện giả
chuyện chân xoay quanh cái tên của ngươi rồi, điều đó cho thấy ngươi không
hề là một củ khoai! Nói đến đây, thôi thì vứt quách cái củ khoai ấy đi để nói
về tôi vậy: Cho đến lúc này, tôi đã sống đủ 42 năm, nói cách khác, tôi đã
được ăn 42 năm. Cho dù tôi cũng có chút năng khiếu để dùng “bút công” viết
văn chương, nhưng nếu trình bày hết toàn bộ những gì tôi đã nhét vào dạ dày
trong 42 năm qua, e rằng tôi uống thuốc chuột chết cho xong, do vậy mà tôi
chỉ chọn những gì chủ yếu để mà nhớ và ghi lại thôi.

Khổng Phu Tử có nói một câu đại ý là: Ham ăn uống và sắc đẹp là bản

tính con người vậy! Câu nói này của ngài chắc là chỉ cho người lớn, đối với
trẻ con mà nói, “sắc” chưa trở thành vấn đề. Đối với kiểu người như tôi, trước
hai mươi tuổi, “sắc” chưa hề trở thành vấn đề quan trọng, bởi vì kể từ khi tôi
bắt đầu có trí nhớ thì cái đói đã trở thành triền miên. Nói như thế này rất có
thể tôi sẽ bị nhiều bậc anh hùng hảo hán chửi bới, chụp cho tôi cái mũ dám
lộng ngôn “bôi đen chủ nghĩa xã hội” mất. Nhưng sự thật là như thế, cái đói
nào có gì là quang vinh, nào có gì là tốt đẹp, việc gì phải đơm đặt thêm bớt?
Nhưng tôi có ý khoe khoang những “khổ nạn” không? Có, đích thực là có, đó
là điều tôi học được từ các anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.