NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 115

như cơm cháy. Ăn hết rêu trên đầm thì quay sang bóc vỏ cây. Vỏ cây bóc về
dùng chày đập cho giập nát ra, bỏ vào nồi ngâm rồi dùng đũa thật to khuấy
thật lâu cho đến khi đông kết lại như hồ, nấu lên là có thể ăn. Những công
đoạn đầu tiên cho việc ăn rễ cây giống như những công đoạn của việc làm
giấy. Từ góc độ ăn mà nói, vỏ cây du được xem là thượng phẩm, kế đến là vỏ
cây liễu, vỏ cây hòe… Rất nhanh, tất cả những cây có thể ăn được ở thôn
trong thôn ngoài nhanh chóng bị lột sạch vỏ, trần truồng run rẩy trong những
cơn gió rét mùa đông trông thật thê thảm. Trong lúc nguy ngập ấy, không biết
Chính phủ điều từ đâu về một số lương thực cứu đói. Gọi là lương thực cứu
đói nhưng tìm mãi vẫn không thấy hạt gạo sợi miến nào, chỉ thấy toàn một
vật trông như lá củ cải ép lại thành từng kiện. Loại này ngày nay đem cho
lợn, lợn cũng chẳng màng liếc mắt nhưng với chúng tôi ngày ấy, nó quý giá
vô ngần. Khi nhận phân phối, mắt ai cũng đỏ kè trừng trừng nhìn vào chiếc
cân, cán cân nhích lên một tí, hạ xuống một tí là không chịu được, so bì
huyên náo. Khổ nỗi, vật này cũng không thể có mãi, chỉ đến khi mọi người
đói đến độ không chịu thở nữa mới đem ra cứu tế, do đó mà biết, Nhà nước
cũng khó khăn lắm, chẳng sung túc gì. Khi tiếng chiêng báo hiệu phát lương
thực cứu tế vang lên, ngay cả những người đã chui vào quan tài cũng nhảy
dựng dậy, đương nhiên nói như thế là hơi cường điệu, vì ngày ấy người chết
quá nhiều, lấy đâu ra quan tài. Người chết à, ban ngày lôi ra ngoài đồng đào
đất vùi qua loa, tối bị chó lôi lên ăn, mặc kệ. Những năm ấy là thời kỳ hoàng
kim tột đỉnh của loài chó, ăn thịt người chết đã thành quen, trông thấy người
còn đang sống chúng cũng nhào đến. Có thể có ai đó sẽ nói: Tại sao các vị
không giết chó mà ăn? Thịt chó có rất nhiều dinh dưỡng, lại ngon vô cùng?
Anh hỏi rất hay. Suy nghĩ của anh đã từng được chúng tôi nghĩ đến từ rất
sớm, nhưng chân giò của tất cả chúng tôi đều đã bị phù thũng, sưng to lên
như chân voi và mọng nước, đi hai bước đã thở phì phò, do vậy mà nói chúng
tôi không phải là đối thủ của chó. Cho nên bảo chúng tôi giết chó, chi bằng
bảo chúng tôi đến trước mắt chúng để tăng thêm khẩu phần cho chúng. Nếu
có một khẩu súng, có lẽ sẽ có người còn chút sức cuối sùng để vác súng lên
vai, còn chút sức để ngoéo cò. Nhưng trong tình hình ấy, trong tay bách tính
chúng tôi mà có khẩu súng, chuyện gì mà chúng tôi chẳng dám làm, bắn chó
làm quái gì? Bí thư công xã và công an viên công xã trong tay có súng,
nhưng bụng họ đâu có đói, bắn chó để làm gì. Họ chê chó mà ăn thịt người
chết là bẩn, xách súng đi bắn thỏ hoang, bắn nhạn, bắn vịt trời… còn thú vị
hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.