NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 117

hô khẩu hiệu, một là đả đảo Liên Xô, hai là đả đảo Lưu Đặng. Cán bộ lãnh
đạo nói, năm sáu mươi chúng ta khổ là do Lưu Thiếu Kỳ và Đặng Tiểu Bình
cấu kết với Liên Xô để siết cổ nhân dân Trung Quốc. Chúng tôi vẫn biết thừa
đó là nói láo, nhưng có ai dám bày tỏ lòng không tin tưởng?

Đến những năm giữa của thập niên bảy mươi, chúng tôi vẫn chưa thể

được ăn no, nhưng nếu so với năm 1960 thì đã tốt gấp bội. Từ nhỏ, sức ăn
của tôi đã làm nhiều người kinh ngạc, miệng tôi là một cửa động không đáy,
do vậy tôi đã trở thành một món nợ lớn của gia đình. Không những tôi ăn
nhiều mà còn rất tham ăn, mỗi bữa ăn sau khi vội vàng ngốn xong phần
mình, tôi nhìn phần còn lại trong bát của người khác mà gào khóc. Mẹ
thường san phần trong bát mình cho tôi, tôi ăn xong vẫn cứ khóc, vừa khóc
vừa ngang nhiên cướp phần ăn của cô em gái con ông chú. Những ngày ấy,
chúng tôi là một đại gia đình, chưa hề phân ra ở riêng, tính hết lớn nhỏ trong
nhà phải đến hơn ba mươi miệng ăn. Trong một đại gia đình như thế, mẹ tôi
là con dâu trưởng, chỉ biết cúi đầu nhận trách nhiệm cai quản gia đình, cuộc
sống đã khốn khó lại thêm tôi quá vô lại khiến cuộc sống của mẹ chẳng có
lấy một ngày vui. Cướp thức ăn của em gái mà ăn, đúng là quá đỗi lưu manh,
mặt thím tôi trông thật khó coi, mỗi câu nói của thím như một bát thuốc độc
hắt vào mặt mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ biết chửi con mình và xin lỗi thím. Đây là
hành vi tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi cho đến lúc này, tôi không bao giờ tha
thứ cho mình. Sau khi lớn lên, tôi có nhắc lại chuyện này với cô em gái, nó
cười rất bình thản và nói là đã quên từ lâu rồi.

Mẹ thường phê bình tôi rằng, tôi là thằng không có chí khí, tôi cũng đã

từng nhiều lần hạ quyết tâm là mình phải trở thành một con người có chí khí,
nhưng chỉ cần trông thấy cái ăn thì mọi chí khí đều hóa thành bong bóng xà
phòng. Không kể đạo lý, không có lương tâm, không biết sỉ nhục, đúng là
một con chó không hơn không kém. Trên đường có ai bán thịt chó là tôi vươn
tay chụp lấy, suýt tí nữa là đã bị con dao của người đứng bán thịt tiện ngọt
một cánh tay. Cán bộ thôn đang chặt thịt một con chồn hương, tôi thò tay bốc
một nắm, bị cán bộ cho một đá chúi mũi vào đống thịt, mỡ huyết dính bết
trên đầu trên tóc. Trong những năm ấy, cái miệng của tôi đã làm cho con
người tôi trở nên đáng ghét với tất cả mọi người, dưới mắt họ tôi không bằng
một đống cứt chó! Khi no bụng, tôi vẫn nhủ lòng cần phải thay đổi chính
mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy món gì ngon, lập tức tôi đã quay về với
nguyên dạng của mình. Khi lớn lên, tôi trông thấy trên truyền hình hình ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.