NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 119

luyện thì cuộc sống có khó khăn một tí, nhưng khi được điều động về các đơn
vị thì chẳng khác tìm về với thiên đường. Đơn vị tôi chỉ có mười mấy người
mà canh tác hơn mười mẫu đất, mỗi năm thu hai vụ, một vụ tiểu mạch, một
vụ ngô. Tiểu mạch mài thành tinh bột (chúng tôi chỉ ăn tinh bột), ngô để nuôi
lợn. Cứ thế mà anh tưởng tượng ra điều kiện sinh hoạt ở đơn vị tôi. Bố mẹ
của anh em đến thăm con, ở lại đơn vị tôi ăn vài ngày đều than thở khôn cùng
rằng: Thế nào là Cộng sản chủ nghĩa? Ở đây chính là Cộng sản chủ nghĩa!
Ngày mới từ đơn vị huấn luyện về, bữa ăn đầu tiên tôi ăn tì tì tám chiếc bánh
bao, tự cảm thấy xấu hổ, càng sợ hơn nữa là mình tạo ấn tượng không tốt cho
cán bộ lãnh đạo, ảnh hưởng đến sự tiến bộ bản thân, mặc dù vẫn còn thòm
thèm nhưng tôi cương quyết ngậm miệng lại. Chuyện này lại làm cho nhân
viên cấp dưỡng phải một phen giật mình, trong buổi hội ý giao ban ngay sau
đó đã báo cáo với lãnh đạo đơn vị rằng: Lãnh đạo ơi, đại sự hỏng rồi! Lãnh
đạo hỏi, có chuyện gì mà đến nỗi đại sự bị hỏng, lẽ nào quỷ lại mò vào làng?
Cấp dưỡng nói, quỷ không hề mò vào làng, nhưng những tân binh vừa mới
đến đều là những chiếc thùng không đáy, trong đó có một cậu ăn rất ít cũng
đã hết tám chiếc bánh bao! Lãnh đạo nói: Tôi chỉ sợ các cậu ấy không ăn
được, lính mà ăn được là lính biết làm việc, không ăn được là không biết làm
việc, lương thực của chúng ta đủ để cho anh em ăn. Ngày mai hãy mổ cho tôi
một con lợn để cho mấy cậu nhóc này có chút mỡ trong bụng! Ngày hôm sau
quả nhiên một con lợn béo nung núc đã bị xẻ thịt, thái thành cục to bằng nắm
tay, lèn chặt nửa chảo mà ninh. Bánh bao mới hấp, trắng chẳng khác hoa
tuyết, thịt lợn nhừ đến độ bỏ vào miệng là tự tan. Thế nào thì được gọi là
hạnh phúc? Thế nào thì được gọi là cảm kích đến độ rơi nước mắt? Chính là
đây! Bữa ăn ngon lành nhất từ khi được sinh ra đến giờ đã xong. Những tân
binh chúng tôi lê những bước chân có vẻ nặng nề và thậm chí có chút lảo đảo
xiêu vẹo trên đường về doanh trại. Hóa ra ăn thịt lợn cũng say! Cảm giác
riêng của tôi là bụng mình quá nặng, hình như có một chú lợn con đang tồn
tại bên trong bụng. Đúng là một bữa ăn “đã nghiện” đúng nghĩa! Hai mươi
năm nay tôi mới nhận ra cái ăn có ý nghĩa như thế nào, được như thế này mà
nhắm mắt chết cũng chẳng oan uổng tí nào. Nhưng hậu quả của bữa ăn ngon
quá sức kinh hoàng, đêm đó tôi ngồi lỳ trong nhà vệ sinh để tống khứ tất cả
những gì mình ăn buổi trưa ra ngoài, từng luồng từng luồng những thứ tạp
nham vừa tanh hôi vừa trơn tuột tuồn ra khỏi cuống họng tôi như những con
rắn, cổ họng đau như bị dao cắt thịt. Ngày hôm sau vẫn là bánh bao trắng thịt
lợn đỏ nhưng tất cả tân binh chúng tôi đều ăn cầm chừng, đảo qua đảo lại đĩa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.