NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 199

cuốn sách nên đã chúi đầu vào trong đống cỏ sau nhà mà đọc. Chỉ một buổi
chiều mà tôi đã đọc xong cuốn sách dày cộp, toàn thân bị kiến và muỗi đốt
đến nổi cục khắp nơi. Đầu choáng mắt hoa rời khỏi đống cỏ thì mặt trời đã
lặn ở phía tây, tiếng dê kêu be be trong chuồng. Đói quá, trong lòng lại cảm
thấy bất an, sẵn sàng chờ một trận đòn nên thân, hay ít ra cũng là một trận
chửi ra hồn. Nhưng khi trông thấy bộ dạng thảm hại của tôi, mẹ chỉ than lên
một tiếng đầy khoan dung, không đánh cũng không chửi, chỉ bắt tôi mau mau
kiếm ít cỏ cho dê ăn. Tôi phóng vù ra khỏi sân, tâm tình khoan khoái không
thể tả, lúc ấy tôi cảm thấy cuộc sống sao mà hạnh phúc!

Anh hai tôi cũng là một tay mê sách. Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi, việc

mượn sách của anh cũng dễ dàng hơn tôi rất nhiều, thường mượn được những
cuốn mà tôi không thể mượn được. Nhưng anh ấy lại không bao giờ cho tôi
đọc nhờ những cuốn anh ấy mượn về. Khi anh ấy đọc sách, tôi như bị thôi
miên, như những vụn sắt bị nam châm hút, lẳng lặng mò ra sau lưng anh, ban
đầu đứng từ xa liếc mắt nhìn, cổ vươn ra rất dài chẳng khác nào một con
ngỗng đang uống nước, dần dà quên phắt là cần phải giữ khoảng cách nên lân
la đến gần. Anh hai biết tôi đang nấp sau lưng nên cố tình đọc và lật trang
sách thật nhanh, tôi đành phải đọc một lúc đến mười hàng chữ mới mong đuổi
kịp anh ấy. Cuối cùng thì anh ấy đã cảm thấy mình bị quấy rầy, bèn gấp sách
lại và đẩy tôi tránh ra một bên thật xa. Nhưng chỉ chờ anh hai mở sách ra là tôi
đã sà đến. Anh hai còn sợ thừa lúc anh ấy không có nhà tôi có thể đọc vụng
nên thường giấu sách vào một nơi bí mật giống như nhân vật đảng viên Lý
Ngọc Hòa trong vở kịch “Hồng đăng ký” giấu điện đài dưới lòng đất. Nhưng
tôi thông minh hơn tay đội trưởng hiến binh Nhật trong vở kịch ấy nhiều, lúc
nào tôi cũng có thể tìm ra được chỗ giấu sách mà anh hai tôi đã hao phí không
biết bao nhiêu tâm lực để giấu. Tìm được sách là tôi không còn để ý gì đến
chung quanh nữa, chỉ hận là mình không thể nuốt cuốn sách vào bụng mà
thôi. Có một lần anh ấy mượn về cuốn “Phá hiểu ký” giấu trên mái lá chuồng
lợn, khi tôi lục lạo tìm, đầu tôi đụng vào một tổ ong treo lủng lẳng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.