NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 200

chuồng. Một tiếng vỡ òa, mấy chục con ong đã bâu đầy mặt, đau đến suýt
ngất. Nhưng không quan tâm gì đến chuyện bị ong đốt, tôi vẫn tranh thủ đọc,
đọc đến khi mắt không thể mở ra được nữa. Mặt tôi sưng tròn như quả bầu,
đôi mắt híp lại. Anh hai tôi trở về, trông thấy bộ dạng của tôi thì hết hồn,
nhưng công việc trước tiên là anh ấy giật cuốn sách từ trên tay tôi đem giấu ở
một chỗ bí mật khác rồi quay lại, bắt đầu trị tôi. Một bạt tai của anh suýt chút
nữa đã khiến toàn bộ thân hình tôi bay vèo vào trong chuồng lợn. Xong, anh
ấy nói: Đáng đời cho mày! Nỗi oán hận cùng với nỗi đau đớn hòa lẫn khiến
tôi khóc rống lên. Anh ấy nghĩ ngợi một lúc, có lẽ là sợ mẹ về sẽ bị chửi một
trận nên nói: Chỉ cần mày nói là mày vào nhà xí, không cẩn thận nên đụng
phải tổ ong, tao sẽ cho mày đọc xong cuốn “Phá hiểu ký”. Tôi khoan khoái vô
cùng, đồng ý ngay. Nhưng đến ngày hôm sau, mặt tôi đỡ sưng, có thể mở mắt
được, đến tìm anh ấy đòi sách, anh ấy đã chối phắt chuyện đã hứa. Tôi thề
rằng từ đó về sau nếu mượn được cuốn sách nào sẽ không bao giờ cho anh ấy
đọc nữa, nhưng chỉ cần tôi mượn về được cuốn nào mà anh ấy chưa đọc, ngay
lập tức anh ấy sử dụng bạo lực để cướp lấy đọc trước. Có một lần, khó khăn
lắm tôi mới mượn được của bạn cùng lớp cuốn “Tam gia hạng”, trở về nhà tôi
vùi đầu vào trong đống rơm cạnh chuồng trâu, đọc đến đoạn “nhập mê” thì
anh ấy mò đến, giật cuốn sách trên tay tôi mà chẳng gặp khó khăn gì, nói:
Cuốn sách này vô cùng độc hại, tao phải xem trước, giúp mày phê bình! Nói
xong thì nhét cuốn sách vào bụng bỏ chạy. Tôi điên tiết vô cùng, nhưng đuổi
theo cũng không thể đuổi kịp, nếu có đuổi kịp đánh cũng không lại anh ấy, chỉ
biết đứng bên chuồng trâu nhảy tưng tưng mà chửi rủa. Mấy ngày sau, anh ấy
vất cuốn sách cho tôi, nói: Mau đem đi trả đi! Cuốn sách này cực kỳ lưu
manh! Tất nhiên tôi chẳng dại gì mà nghe lời anh ấy, ôm ấp mối hận lòng và
nỗi bi thương đọc “Tam gia hạng”, chìm đắm trong những cuộc tình ngây thơ
của các cô gái trong từng trang sách. Những âm thanh từ thành phố Quảng
Châu đầy nước ngày xưa như văng vẳng réo rắt bên tai, từng nhân vật như
hiện ra bằng xương bằng thịt ngay trước mặt. Khi đọc đến đoạn Khu Đào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.