NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 259

thích ý nghĩa của tập tục này cho tôi nghe, nhưng tôi đoán rằng đó chính là sự
thể hiện thực tiễn của niềm tin “mọi vật được sinh ra từ đất”. Đương nhiên tôi
cũng rơi vào lớp đất bụi trộn lẫn với phân bò phân dê và cỏ rác mà bố tôi đã
hốt trên con đường in hàng vạn dấu chân người về. Có lẽ đó là nguyên nhân
để cuối cùng tôi đã trở thành nhà văn của nông thôn mà không hề là nhà văn
của thành phố chăng? Gia đình tôi rất đông thành viên, có ông nội, bà nội, bố,
mẹ, chú, thím, anh, chị; sau đó thím tôi lại sinh được mấy đứa con trai con
gái đều nhỏ hơn tôi. Lúc bấy giờ, nhà tôi là đông nhất làng. Người lớn chỉ lo
kiếm sống, không ai cai quản chúng tôi, tôi cứ lớn lên một cách lặng lẽ. Thuở
nhỏ tôi có thể đứng cả ngày bên một tổ kiến để xem những sinh vật bé nhỏ ấy
bận rộn chui ra chui vào, trong đầu xuất hiện không biết bao nhiêu là những
suy nghĩ kỳ dị. Tôi còn nhớ một sự kiện có lẽ là sớm nhất trong đời là bị rơi
vào trong hố phân rất đầy, uống đầy một bụng nước phân. Anh cả đã cứu tôi
lên khỏi hố phân rồi vác chạy ra bờ sông tắm rửa cho tôi. Dòng sông lấp lóa,
nước sông rất nóng, rất nhiều những tấm lưng trần đen thui của đàn ông đang
ở trên sông, người thì bơi, người thì bắt cá. Đúng như suy đoán của Trình
Đức Bồi, những ấn tượng sâu sắc nhất về cuộc đời niên thiếu của tôi là nước
lớn và đói khát. Con sông ấy bất kể mùa nào nước cũng chảy cuồn cuộn,
sóng đánh ầm ào. Ngồi trong nhà, tôi cũng có thể thấy được mực nước sông
cao hơn nóc nhà. Người lớn thường trực hộ đê, những bà già thắp hương
khấn vái. Truyền thuyết kể rằng, có một con ba ba thành tinh thường quẫy
đạp dữ dội để làm cho dòng sông nổi sóng. Đêm đêm, chung quanh tôi tiếng
ếch nhái râm ran, lúc ấy Đông Bắc Cao Mật đã thực sự biến thành lạc viên
của các loài thủy tộc, cóc nhái có thể làm thay đổi cả màu sắc của một chiếc
ao lớn, trên đường đi cóc nhái bò lổn ngổn một cách đần độn, có những con
to bằng cả bàn chân ngựa khiến người ta trông thấy phải rùng mình. Ngày ấy
khí hậu rất nóng, ngày ấy đám trẻ con chúng tôi không hề mặc quần áo suốt
cả mùa hè. Khi vào lớp một tôi vẫn còn chưa mặc quần, không biết thế nào là
giày là dép, người thầy đầu tiên của tôi là cô giáo Kỷ, một người khác huyện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.