NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 52

và những tảng đá đổ xuống ào ào trước mặt vẫn không hề nháy mắt. “Ngựa
trắng không phải là ngựa” chính là “ngựa trắng không phải là ngựa”, quan
tâm làm chi đến chuyện tiên sinh nhầm lẫn logic như thế nào, chỉ một cái
mệnh đề rất “oách” này cũng đã khiến tiên sinh trở nên vĩ đại rồi! Mấy mươi
năm nay, thực ra là chúng ta đang sử dụng một phương pháp biện chứng quá
đơn giản để giải thích thế giới, những kết luận đưa ra tự cho là đầy đủ nhưng
thực chất lại đầy rẫy những yếu tố ngụy biện. Công thức hóa văn học, giản
đơn hóa văn học lẽ nào không liên can gì đến vấn đề trên sao? Tôi cho rằng,
mỗi một tác gia đều phải có tinh thần “ngựa trắng không phải là ngựa”. Dám
lập ngôn là điều tốt, Hàn Thiếu Công bảo văn hóa Sở đã chuyển về Tương
Tây thì cứ để nó về Tương Tây! Ông ấy có lý lẽ riêng của mình, ẩn tàng
trong những con chữ do ông ấy viết ra, người ngoài cuộc khó lòng lý giải
thấu đáo, vung bút viết mấy câu bình luận phủ nhận một cách tự tiện là không
nên. Những ai phê phán logic hình thức của người khác thì người ấy có chút
ngốc nghếch - kỳ thực, tất cả chúng ta đều có thể cất giấu những suy nghĩ
riêng trong lòng, thế mới gọi là người có “võ”.

Đang nghĩ đến “võ” của riêng mình, tôi đưa mắt nhìn những con ngựa.

Những khóe miệng sùi đầy bọt trắng, toàn thân mồ hôi lấp lánh, vó giẫm
xuống đá viên hình trứng ngỗng, tiếng vó khô khốc vang lên. Trông chúng
chạy rất nhẹ và nhanh nhẹn nhưng tôi phát hiện từ bên trong, xương cốt
chúng đang biểu lộ sự bất bình, chúng gượng gạo, thẳng đuột và rõ ràng,
chúng đã mất đi sự tự do, “cưỡi ngựa mà không phải cưỡi ngựa vậy”. Trang
Chu đã từng viết trong thiên “Mã đề” như sau: “ Ngựa, vó có thể đạp sương
tuyết, lông có thể chế ngự gió lạnh, gặm cỏ uống nước, ghếch chân mà đứng
trên đất; đó là chân tính của ngựa vậy. Dẫu có đài cao, cung đẹp, chúng đâu
cần dùng. Bá Nhạc nói: “Ta trị ngựa rất giỏi. Rồi đốt lông cắt bờm, xẻo
móng, buộc đầu, mang yên cương cho nó, giam nó vào máng cỏ, thế là ngựa
mười phần chết đến hai ba phần. Bỏ nó đói, bắt nó khát, buộc nó chạy, đánh
nó quần; đằng trước có cái nạng mang hàm thiếc, đằng sau có cái uy của roi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.