NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 6

Ghi chép tản mạn ở nước Nga

1. Thảo nguyên

Tháng 7 năm 1993.

Tôi đang ghé thăm một thành phố biên giới ở Mãn Châu Lý và trong

cái tên Vương Gia Bảo, tôi nối gót một đoàn du khách vượt qua biên giới đặt
chân lên nước Nga trong vòng hai tư tiếng đồng hồ.

Những thành phố của nước Nga chưa bao giờ là nơi hấp dẫn đối với

tôi, cũng chưa bao giờ nghĩ là mình đến thành phố Nga để mua sắm gì; mục
đích của tôi theo chân đoàn du khách vào đất Nga cốt là để ngắm thảo
nguyên. Quê hương tôi cũng có thảo nguyên nhưng nó không hoàn toàn
giống như trong trí tưởng tượng của tôi. Trong tưởng tượng của tôi, thảo
nguyên là phải ngút ngàn tầm mắt, phải có cỏ mọc xanh mướt, phải có bò có
dê thấp thoáng xa gần, phải có những đóa hoa dại tươi tắn điểm xuyết trong
màu xanh rợn ngợp của cỏ, phải có những cánh chim chao liệng và hót vang
giữa mây ngàn và bên dưới là những dòng sông quanh co uốn khúc. Nhưng
những thảo nguyên quê tôi lúc nào cũng hiện ra trước mắt tôi với một màu
vàng úa, đây đó lại có những ngọn đồi trọc chẳng khác những chiếc đầu hói
nhấp nhô. Không có gió lùa qua kẽ lá, không có những làn sóng cỏ xôn xao,
nhưng bò dê lại rất nhiều, hết đàn nọ nối đàn kia. Một thảo nguyên khô cằn,
những cọng cỏ lơ thơ gầy yếu, làm sao có thể cung cấp đủ lượng thức ăn cho
những đàn bò đàn dê kia? Cũng không có những đóa hoa, lớn thì to bằng nắm
tay, nhỏ thì như những hạt thóc điểm xuyết trong biển cỏ xanh rờn vươn đến
tận chân trời như trong trí tưởng tượng của tôi. Cũng có những con sông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.