NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 61

Mỗi khi có ai đó đi ngang qua trước mặt, ông già lang thang mở miệng nói
mấy câu gì đó, âm thanh khàn đục. Chờ cho ông già nói xong, năm con chó
đồng loạt sủa vang lên, âm thanh cũng rất khàn đục. Nói chung, cả chủ lẫn
chó đều biểu hiện một thái độ hết sức khiêm nhường và an phận trong cái xã
hội phồn hoa này.

Tôi hỏi người phiên dịch: Họ đang nói gì?

Phiên dịch nói: Ông già nói, xin ông bà hãy thương lấy năm con chó vô

gia cư rất đáng thương này!

Tôi hỏi: Thế những con chó nói gì?

Phiên dịch cười nói: Tôi không hiểu ngôn ngữ của loài chó!

Tôi nói: Anh không hiểu nhưng tôi thì hiểu. Nhất định chúng đã nói,

xin ông bà hãy thương lấy năm con chó vô gia cư rất đáng thương này!

Đây là hành động đẹp đẽ để biểu thị tình thân ái giữa người và vật, giữa

người với người, là biểu thị một cách chân chính sự quan tâm lẫn nhau, yêu
thương nhau: Cho dù nhà văn Trung Quốc rất nghèo nhưng tất cả mọi người
trong đoàn đều lục túi áo túi quần tìm những đồng lẻ và thả vào chiếc khay
trước mặt ông già và năm con chó. Ông già cúi đầu nói một câu gì đó mà tôi
có thể khẳng định đó là lời cám ơn xuất phát tận đáy lòng, năm con chó cũng
đồng loạt sủa vang, tôi cũng khẳng định đó là những lời biểu thị sự cảm tạ.
Đột nhiên tôi thoáng nghĩ: Liệu chó Trung Quốc có thể hiểu tiếng nói của chó
Đức?

Tôi đã bắt gặp không biết bao nhiêu là loài chó hình thù quái dị ở Đức,

do vậy mà tôi nghĩ đến những con chó cũng như không biết bao nhiêu cố sự
về chó xảy ra ở quê mình. Tôi có một thói quen vô cùng tệ hại là, khi đi đến
bất kỳ một nơi nào đó và bắt gặp một chuyện gì đó thì thường rất thích thú
đem ra so sánh với những sự việc đồng loại ở quê mình, so sánh xong thì
buột miệng nói những điều đáng ra không nên nói, do vậy mà tôi đã từng đắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.