NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 127

huỷ hoại dần thành luỹ cổ kính và gần như duy nhất của tự do còn tồn tại
trên thế giới này. Ăngtoan nhớ lại điều mà một hôm Giăng đã quả quyết:
Cha Phêlíp Xăngtốt là người của Toà án tôn giáo. Không còn nghi ngờ gì
nữa, chính vì lý do ấy nên ông ta được bổ nhiệm về Pađu, với mục đích huỷ
dần, phá hoại, diệt bỏ cái quyền thiêng liêng là đi tìm chân lý mà Chúa đã
ban cho con người.
- Cả tôi nữa, – cha Phêlíp nói tiếp, – Tôi cũng phục vụ Toà giáo.
Ăngtoan rùng mình khi nghe câu nói xác định rõ những nghi ngờ tệ hại
nhất của anh.
- Tôi thấy rằng, – tiếng nói lạnh lẽo tiếp tục, – anh đã đánh giá đầy đủ sự
nghiêm trọng của tình hình. Anh có đồng ý rằng tốt hơn cả là anh hãy giữ
kín không nói đến vấn đề – ta hãy gọi là đến những vấn đề – chúng ta tranh
luận lúc nãy không?
Ăngtoan cố đứng dậy:
- Tôi đồng ý, – anh nói nhưng cổ họng như thắt lại, lời nói thoát ra một
cách khó khăn và giọng khàn đi, – tôi đồng ý.
- Tôi cũng nghĩ rằng anh sẽ đồng ý, – cha Phêlíp nói. – Cầu Chúa cho anh
được bình yên.
- Xin chúc cha bình yên, – Ăngtoan trả lời, tiếng lạc hẳn đi.
Rồi anh rời khỏi gian phòng ấy. Nhưng trong phòng anh không hề bình yên,
không một chút nào cả.
Tuy nhiên, đi đến nửa quãng đường từ tu viện đến chỗ đỗ xe đi Vơnidơ,
Ăngtoan bỗng bật cười. Tu viện trưởng đã bắt anh thề giữ bí mật về bức
tranh và lấy sấm sét của toà án tôn giáo ra để dạo nạt, nhưng tu viện trưởng
không biết rằng, từ nhiều tuần lễ trước, Ăngtoan đã viết thư cho ông
Girôlamô Belacmi đang ở lâu đài của ông ta ở Phlơrăngxơ và nói cho ông
ta rõ rằng bức tranh Thần vệ nữ của Bôtixeli hiện có mặt ở tu viện dòng
Đôminich ở Pađu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.