NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 200

của Ăngtoan đã nổi nóng.
Chủ quán lại cúi đầu:
- Ông Xavarinô đã nhường quyền căn phòng của ông cho một người bạn
buổi tối hôm nay.
Cho một ông bạn nào đó muốn giấu giếm tình yêu mượn phòng mình, thật
đúng tính rộng rãi phóng túng của Giăng, Ăngtôniô biết rõ như vậy. Anh
nói:
- Cho tôi một phòng khác vậy.
Chủ quán giơ hai tay lên rồi lại buông thõng xuống tỏ vẻ bất lực một cách
buồn rầu.
- Phòng nào của khách sạn cũng đã có người ở. Ngày mai sẽ khác.
- Vậy thì tối nay tôi ngủ ở đâu? – Ăngtoan to tiếng – Ngoài đường à?
Mặt chủ quán bỗng sáng lên:
- Có lẽ ông kia không cần đến phòng ông Giăng cả đêm.
Ông ta hạ thấp giọng và đảo mắt một cách tức cười:
- Vấn đề là để gặp một bà, nhưng ông ấy hơi lớn tuổi nên việc hò hẹn có
thể kết thúc sớm.
Ăngtoan khó giữ nổi mỉm cười. Thôi thì được sao hay vậy, đành phải tiếp
nhận tình trạng không may này và hy vọng rằng chủ quán không lầm khi
đánh giá khả năng yêu đương của ông khách. Anh hỏi:
- Chắc ông có thể cho tôi ăn tối được chứ?
Mắt chủ quán nở nang ra:
- Được lắm chứ, thưa bác sĩ. Chúng tôi có món quay rất tuyệt.
Sau khi thưởng thức bữa ăn ở một chiếc bàn nhỏ trong góc, một bữa ăn
tuyệt ngon với một thứ rượu nho cũng tuyệt ngon, Ăngtôniô cảm thấy tỉnh
táo và khoan khoái, lúc ấy anh mới nghĩ đến việc quan sát các khách ăn ở
những bàn khác. Đúng là những người lịch sự, họ trọ ở đây vì ở gần hoàng
cung và triều đình. Hai linh mục mặt mày hớn hở đang ăn uống lu bù bên lò
sưởi. Ăngtoan chú ý đến một khách ăn ngồi một mình ở bàn gần đấy. Ông
ta rất đẹp dù đã có một chút bạc vẩy trên tóc mai. Hai mắt ông ta rất sâu
dưới cặp lông mày rậm. Quần áo ông ta sang trọng nhưng bằng nhung đen
và kiểu may nghiêm túc làm cho ông có vẻ như một tu sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.