NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 202

đeo trên cổ.
- Ông từ nước Ý đến thẳng đây phải không bác sĩ?
Ăngtoan đề phòng ngay. Câu hỏi có vẻ như hoàn toàn vô tình nhưng
Ăngtoan nghĩ rằng tốt hơn cả là giữ kín. Anh lạnh lùng trả lời:
- Tôi từ Phlôrăngxơ đến.
- Tôi cũng nghĩ như thế – Ông Quađơra nói. Cái giật mình tự nhiên của
Ăngtoan không lọt qua mắt ông ta.
- Ông Belacmi, thân chủ của ông cũng vừa từ đấy đến đây.
Có tiếng động khẽ ở cửa, mọi người quay về phía người đàn bà vừa vào và
đi nhanh qua gian phòng đến thẳng cầu thang lên các phòng ngủ. Cô mặc
một áo choàng dài màu đen, mũ trùm đầu kéo sụp xuống chỉ để lộ hai mắt.
Lúc trong thấy cô, Ăngtôniô nhổm nửa người khỏi ghế, cố ghìm một tiếng
kêu kinh ngạc. Dù không có món tóc vàng rực lộ liễu lọt ra ngoài mũ,
Ăngtoan vẫn nhận ra tầm vóc dong dỏng và dáng đi uyển chuyển này giữa
hàng nghìn người. Trời ơi! Đây chẳng phải chiếc áo đen cô đã khoác trong
vườn tu viện ở Pađu là gì? Tuy nhiên, anh vẫn không chịu tin mắt mình.
Làm sao có thể tin cô Luxia Belacmi lại hò hẹn với một lão già phóng túng
dù hắn có là đại sứ của nước Pháp? Chỉ nghĩ thôi cũng đã không tưởng
tượng được, không chịu đựng nổi. Vả lại, tại sao cô ấy có thể khờ dại đến
gặp một người ăn chơi, nổi tiếng vì yêu đương bừa bãi, ở trong một quán
ăn nhiều người lui tới như thế này?
- Ông biết cô ấy à? – Quađơra hỏi, – giọng hắn thích thú một cách trắng
trợn.
- Ồ, tôi…
Ăngtôniô ngừng bặt. Vì danh dự của Girôlamô Belacmi, anh không thể để
xảy ra tiếng đồn tai hại về hạnh kiểm xấu của cô gái.
- Thoạt đầu tôi tưởng quen cô ấy, – anh vụng về nói tiếp, – nhưng sau mới
biết là mình lầm.
- Một người cực kỳ đẹp, chỉ cần thoáng qua cũng đủ thấy như thế. –
Quađơra điềm đạm nói và đứng lên: – Chào ông. Bây giờ tôi phải đi thôi.
Ông ta lễ phép chào.
- Chắc rằng rồi đây chúng ta sẽ có dịp trò chuyện với nhau nhiều nếu ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.