NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 222

khách và tiến đến phòng Đôn Pêđrô đang nghỉ.
- Ông có bằng tốt nghiệp ở một trường đại học nào không? – Ông ta hỏi.
Lời sỉ nhục đã được tính toán để hạ thấp Ăngtoan và làm cho anh tức giận.
Anh mỉa mai:
- Có lẽ ngài đã nghe nói đến trường Đại học Pađu rồi chứ? Tôi nhận bằng
thầy thuốc của tôi ở đấy và cũng giảng dạy môn cơ thể học và ngoại khoa ở
đấy, cách đây chưa lâu.
Anvarê trúng đòn. Hắn mất kiêu ngạo giây lát nhưng trấn tĩnh rất nhanh và
nấp sau một bức bình phong cỡ lớn, hắn nói:
- Vị quốc vụ tổng trưởng của Đức Vua là Đức cha giám mục ở Tôledơ cử
tôi đến chữa vết thương cho hầu tước Đơ Grigianva.
- Thật à? Tại sao giám mục ở Tôledơ lại biết hầu tước Đơ Grigianva bị
thương?
Người thầy thầy thuốc của cung đình làm như không nghe tiếng gì và đến
gần giường. Đứng gần người bị thương, ông ta thận trọng xem xét.
- Chà! – ông ta kêu lên. – Thở rất khó, chắc chắn là bị ứ dịch rồi.
- Có thể như thế, – Ăngtoan thừa nhận và đến đứng cạnh ông bạn đồng
nghiệp, trong khi tên hầu cùng kiếm cách đến đứng gần người Ý trẻ tuổi.
Với danh vị bác sĩ, Ăngtoan hoàn toàn có quyền đuổi cả chủ và tớ nhưng
anh thấy cần thận trọng khi chưa biết có thể trông cậy vào sự giúp đỡ như
thế nào. Anh đành lịch sự nói:
- Ông bạn đồng nghiệp có cho rằng lúc này nói đến tác hại của chất dịch là
quá sớm không?
- Đúng thế. Nhưng ông có trích huyết để tránh bị ứ huyết không?
- Hầu tước đã mất quá nhiếu máu trong tình trạng này rồi, – Ăngtôniô vắn
tắt trả lời.
Trước khi anh kịp ngăn lại, Anvarê đã mở cổ áo ngủ của Đôn Pêđrô:
- Băng chặt à! – ông ta kêu lên giọng hoảng sợ. – Trời ơi! Ông phải biết
rằng đối với những vết thương loại như thế này, cần phải để cho dịch chảy
ra.
- Tôi không nhớ rằng đã nói rõ với ông về tính chất vết thương, ông Anvarê
ạ, – Ăngtôniô nhận xét thẳng cánh. – Vải băng lại phủ kín toàn bộ vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.