NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 338

binh đã chặn lại ở lối đi.
- Bà đừng sợ gì cả, – Vua nói một cách lịch sự nhưng giọng Người có vẻ
khó chịu.
Lúc ấy bà Maria khúm núm bước xuống lối ngang và vẫn khóc. Khi người
thư ký nắm cánh tay đưa bà đến ghế ngồi, bà ta gần như ngất đi.
Ăngtoan ôn tồn nói:
- Tôi chỉ xin hỏi bà mấy câu. Bà đừng sợ sự thực bà ạ.
Nhưng bà Maria hình như khiếp hãi, cứ khóc hoài và vặn hai bàn tay vào
nhau.
Vua hỏi:
- Việc đối chứng này có cần không? Bà Maria hình như ốm.
Ăngtoan nhẹ nhàng nói:
- Cuộc sống của tôi đang hiểm nghèo. Xin đừng khước từ không cho tôi
dùng mọi cách trong quyền hạn được phép để gỡ tội cho tôi.
- Ông cứ tiếp tục. – Vua nói, và Ăngtoan bắt đầu:
- Bà Xagrơđô, bà đã nghe đọc lời khai của cô Catơrin sau khi thề. Bà đã có
mặt trong khi tôi chăm sóc mong cho cô ấy khỏi bệnh, đã có lúc nào bà
trông thấy bất cứ cái gì làm cho bà cho rằng tôi cầu quỷ hay là tôi tiến hành
những phương thức ma thuật hay yêu thuật không?
- Tôi nghe nói rằng bà Maria không có mặt trong phòng một thời gian trong
khi chữa bệnh. Có đúng không bà?
Bà Maria nắm lấy cây sào người ta đưa cho và vội vã bám vào nó. Bà ta
làm bộ mếu máo.
- Vâng… đúng thế… Tôi không có mặt ở đấy khi bác sĩ chữa cho con tôi, ít
ra cũng một lúc.
- Và ai đã yêu cầu bà đi ra? Bà trả lời đi.
Bà ta ngước mắt lên vặn hai tay vào nhau rồi nói:
- Bác sĩ Xecvêtut, có lẽ thế… đúng, bây giờ thì tôi chắc chắn là ông ấy.
Giọng nói của người giáo sĩ dòng Đôminích càng ôn tồn:
- Thế bà đã vắng mặt trong bao nhiêu lâu, bà Maria?
- Có lẽ khoảng 5, 10 phút gì đấy, tôi không định rõ được.
- Mời bác sĩ tiếp tục. – Linh mục Inhaxiô nói tiếp giọng uyển chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.