NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 89

- Mình quên không hỏi cậu, hay đúng hơn là hỏi lại, vì cậu chưa trả lời câu
hỏi đầu tiên: Cậu đến Vơnidơ làm gì?
- Đến vì mình mong muốn rằng cậu sẽ giúp mình xuất bản chuyên khảo của
mình về tuần hoàn qua phổi.
Giăng há hốc miệng. Rồi nóng nảy hỏi:
- Cậu xuất bản như tác phẩm của bản thân thôi chứ?
- Không, mình muốn phục hồi danh dự cho anh mình.
- Lạy Thánh Maria! Tại sao cậu lại quyết định như vậy?
- Đó là một phần việc cần phải làm, – Xécvê trả lời một cách đơn giản.
Giăng nhìn vào mặt bạn như mới trông thấy anh lần đầu. Sau đó, anh nói,
giọng buồn hẳn đi:
- Đáng lẽ mình phải thấy trước rằng điều này sẽ đến, Tôniô, khi đã hiểu cậu
như mình hiểu! Cậu đã nhận thức rõ điều đó có thể có ý nghĩa như thế nào
rồi chứ?
- Mình hiểu đầy đủ. Mình đã suy nghĩ về điều này rất cẩn thận và sẵn sàng
chịu nguy hiểm một cách tỉnh táo.
Hai vai Giăng trĩu xuống như chịu đựng một gánh nặng:
- Được rồi. Nếu sự việc đã như thế thì sáng mai chúng mình sẽ cùng đến
gặp Ghiđôbanđô Anđini. Đó là người xuất bản tốt nhất nước Ý.
- Không, bạn ạ! Để tôi đi một mình. Để cậu bị liên luỵ có ích gì, dù sự việc
xảy ra như thế nào cũng vậy.
- Cậu sẽ cần sự giúp đỡ có thế lực lớn và hiệu nghiệm nhiều hơn là những
cố gắng nhỏ mọn của mình – Giăng buồn bã nói – Nhưng mình sẽ ở bên
cậu cho đến lúc kết thúc cay đắng.
Anh khẽ cười như ngượng nghịu, hơi hổ thẹn… Rồi anh kết luận, rụt rè hơn
bao giờ hết, với một thứ gì như hoài niệm:
- Cậu thấy không, có lẽ đây là dịp may mắn duy nhất đến với mình để làm
một việc gì có vẻ như trọng đại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.