NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 94

- Tại sao anh lại ở tu viện? Các giáo sư đều ở đấy cả hay sao?
- Ồ, không phải thế! Tôi dự định sẽ quy giáo ở đấy, tôi có chỗ ở và chỗ ăn
và tôi giữ thư viện để bù lại
- Vậy thì anh nghèo ư, thưa bác sĩ? – Cơlarit ngạc nhiên nói.
Ăngtoan nhún vai một cách ung dung:
- Chắc là thế, dù rằng đến nay, tôi vẫn không hề quan tâm đến vấn đề tiền
bạc.
Và anh thầm nghĩ rằng mới chỉ một thời gian ngắn mà anh đã có cảm giác
rất mới về của cải vật chất. Trời! Thay đổi biết chừng nào! Vả lại, làm thế
nào có thể khác được trong không khí tưng bừng của Vơnidơ, đầy xa hoa,
buôn bán, tráng lệ và khác xa không khí yên tĩnh của học đường ở Pađu.
- Vậy anh sẽ làm gì, khi anh đã rời trường đại học như hiện nay, bác sĩ?
- Nhưng tôi có rời bỏ nhà trường đâu! Tôi sẽ trở về đấy sau kỳ nghỉ hè.
- Như vậy thì anh hưởng thời gian nghỉ rất xứng đáng.
- Tôi hưởng một cách đầy đủ, nhưng đây không phải là thời gian nghỉ. Tôi
đang viết một luận đề và Giăng chịu trách nhiệm đưa xuất bản.
Vắn tắt, anh kể lại cho cô nghe sự phát hiện của mình và cô nói một cách tư
lự:
- Anh nhất định thanh minh cho sự việc của anh ruột mình sao?
- Cô cho rằng tôi nên làm khác như thế ư?
Cô nhìn anh một lúc lâu, thẳng thắn, chăm chú, rồi cô mỉm cười:
- Không. Anh sẽ không còn là anh nữa nếu anh làm khác đi, và anh sẽ kém
đáng mến hơn. Nhưng bởi tôi nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ trở lại nhà tu
nữa.
Ngạc nhiên, anh hỏi:
- Tại sao vậy?
- Tôi linh cảm được các sự việc sắp đến, đôi khi như vậy. Có lẽ là trực giác.
Và tôi chắc chắn rằng việc dành cho anh sẽ là: thực hiện cái gì đó tốt hơn
lần tràng hạt và cầu kinh.
Mấy tuần lễ trước đây, Ăngtoan sẽ tức giận đến ngạt thở trước giả thuyết
này, vì còn vì đẹp hơn, lớn lao hơn là phụng sự Chúa qua sự trung gian của
Thánh đường. Thế mà trong lúc này, từ trong lòng anh, anh không hề muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.