NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 124

Cô đẩy cửa lớn của Đào Nhiên Hiên, bên trong yên ắng, sự yên tĩnh này

không đến từ đêm đen, mà là do lâu rồi không có ai ở.

Cô bật đèn pin trong tay.

Trong viện rất tĩnh mịch, cũng rất sạch sẽ, trong không khí truyền tới

một sự an tĩnh tuyệt đối, điều này khiến lòng cô hơi sợ. Một viện không có
ai ở, vì sao phải quét dọn nó sạch sẽ đến thế?

Là chủ nhân đã đi, có người ở đây tưởng niệm, hay là có người đang đợi

chủ nhân quay về?

Cô lần lượt mở mấy căn phòng, chỉ có một căn phòng có dấu vết có

người ở, dấu vết cũng rõ ràng, chỉ có lược và son bột nước có thể chứng
minh từng có một cô gái sống ở đây.

Cô gái này và tam thiếu có quan hệ gì?

Dấu vết từng có người sống ở đây thực ra cũng hữu hạn, dường như

người đó chỉ vội vã tới, rồi lại vội vã rời đi, vì thế bóng dáng mơ hồ.

Tối hôm đó, Diệp Khuynh Lăng đến đây, là vì nhớ cô gái đó sao?

Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, cho dù Diệp Khuynh Lăng nhớ cô gái đó,

có liên quan gì đến mình chứ?

Không thu hoạch được gì ở Đào Nhiên Hiên, cô chỉ đành thất vọng rời

đi, ánh mắt nhìn về một nơi khác, đó là nơi còn lại mà ban đầu Lan Thúy
bảo cô không được đến gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.