NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 157

trong phủ Thanh Sơn là để phòng ngừa người có ý đồ xấu phái người tới,
ngay cả người mua bán đều là chủ động lựa chọn từ một vài địa phương
nhỏ, nhưng mà với động vật nhỏ này, chắc là sẽ không nghiêm ngặt như thế
nhỉ, huống hồ vật nhỏ bụi bặm xám tro cũng không hấp dẫn ánh mắt của
người khác.

Cô vẫy vẫy tay, vật nhỏ lại đậu trên tay cô, cũng mổ tay cô.

Cô cười khẽ, rồi mới lấy tờ giấy đã chuẩn bị xong từ lâu ra, quấn lại

thành cuộn nhỏ, dùng dây buộc chặt vào chân vật nhỏ.

Cô ôm vật nhỏ, dùng sức ném lên, “Đi đi!”.

Cô vẫn luôn nhìn theo vật nhỏ, cho đến khi vật nhỏ giương cánh bay lên,

nụ cười trên mặt cô vừa nở rộ, cô đã nghe thấy một tiếng vang cực lớn, vật
nhỏ kêu hai tiếng, cánh vỗ phành phạch mấy cái, mấy sợi lông rụng xuống,
vật nhỏ nện thẳng xuống mặt đất.

Cô đờ đẫn, rồi lập tức chạy qua chỗ vật nhỏ, nhặt nó lên, viên đạn xuyên

thẳng qua cơ thể, vật nhỏ chết ngay lập tức, trên tay cô là máu và thi thể
còn ấm.

Sắc mặt cô tái nhợt nhìn Thạch Nham đang cầm súng.

Thạch Nham là phụ tá của tam thiếu, như hình với bóng cùng Diệp

Khuynh Lăng, thay Diệp Khuynh Lăng xử lý các loại chuyện lớn bé.

Thạch Nham thu súng lại, ánh mắt nhìn Lâm Văn Trúc như nhìn một

người chết, tam thiếu nói không sai, chỉ có để mặc thì mới có thể túm được
tử huyệt của đối phương, giờ mới qua bao lâu chứ, không phải đã để lộ sơ
hở rồi sao? Trong phủ trước giờ không nuôi động vật chim chóc gì, bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.