NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 158

càng không nuôi bất cứ động vật gì, cho dù tiểu công tử khóc lóc kêu gào
muốn nuôi chó mèo, cũng vẫn không được cho phép.

Một con bồ câu bay vào, giống như chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi,

nhưng đối với đám thủ vệ chỉ cần có chút dấu vết đã như chim sợ cành
cong mà nói, đây chính là một mục tiêu lớn.

“Lâm tiểu thư.” Thạch Nham vươn tay.

Lâm Văn Trúc lùi một bước về sau, “Phụ tá Thạch thế này là đã rất lâu

không ăn mặn, muốn dùng con bồ câu này lấp đầy bụng? Tôi và con bồ câu
này có duyên với nhau, chi bằng giao nó cho tôi, tôi muốn tự chôn cất nó”.

“Lâm tiểu thư, tôi nhớ cô là người ca hát, không phải đào hát.” Cho nên

không cần tiếp tục diễn nữa.

“Tôi nghe không hiểu Phụ tá Thạch đang nói gì.”

“Lâm tiểu thư sẽ hiểu rất nhanh thôi.”

Phụ tá Thạch lùi hai bước, trong cánh rừng có thêm tiếng bước chân,

Diệp Khuynh Lăng bế Diệp Chí Hằng bước từng bước đến.

Diệp Khuynh Lăng nhìn Phụ tá Thạch rồi lại nhìn Lâm Văn Trúc, “Thế

này là làm sao đây?”.

Đôi mắt to tròn của Diệp Chí Hằng trong lòng Diệp Khuynh Lăng đảo

quanh, có chút lanh lợi, cậu ta cười, “Cha ơi con biết rồi, chú Thạch nhất
định biết chị gái này bắt nạt con, cho nên đang báo thù cho con đấy”.

Diệp Khuynh Lăng nhíu mày, “Ồ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.