NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 332

Diệp Khuynh Lăng nhếch miệng, ánh mắt nhìn cô không có ý tốt, “Em

có thể thử xem”.

Lâm Văn Trúc lại uống một chén nữa, “Thực ra tửu lượng của em cũng

khá lắm. Tam thiếu thế này là kế khích tướng cố ý để em uống nhiều, sau
đó uống say?”.

“Vậy phải tự đoán rồi.”

Lâm Văn Trúc thở dài, “Tam thiếu đúng là biết làm khó em”.

“Ta có nói gì đâu.” Diệp Khuynh Lăng cũng uống một chén rượu, ánh

mắt bất giác nhìn về vầng trăng phía chân trời, bất luận là lúc nào, mặt
trăng đều đại diện cho khát vọng thầm kín nào đó, nhớ nhà nhớ tình nhớ
người.

“Tam thiếu đang nghĩ gì thế?”

“Thế em đang nghĩ gì?” Diệp Khuynh Lăng không đáp mà hỏi lại.

Lâm Văn Trúc lẳng lặng đặt chén rượu xuống, “Đang nghĩ đến người

nhà em…”.

Người nhà? Diệp Khuynh Lăng bất giác cũng đặt chén rượu xuống, sắc

mặt trang nghiêm, trầm tĩnh nhìn cô.

Cô nhìn mặt trăng phía chân trời, vẻ mặt thoạt tiên là ngây ngẩn, sau đó

là buồn bã, “Nhà em luôn rất nghèo, người ở chỗ em hình như đều rất
nghèo, bữa no bữa đói, hoặc là đói chết hoặc là lạnh chết, mỗi ngày đều trải
qua đủ loại khí trời cực đoan, gió tạt tuyết đổ, có hôm nay không có ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.