NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 333

mai. Chết chóc không phải một chuyện quá khó, bởi vì mỗi ngày đều có
người chết. Nhưng em không ngờ rằng, người nhà em lại chết như thế…”.

Rất nhiều người đột nhiên chạy tới, không hỏi lý do đã chém giết, coi

người như gia súc, một nhát đao một người, đó là tàn sát thật sự.

Lâm Văn Trúc như nhớ lại ngày hôm đó một lần nữa, vô số tiếng kêu

thảm thiết vọng lại bên tai cô, cô nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng xin
tha, đó là địa ngục nhân gian.

Cô bất giác run rẩy, cô đang chạy, đám người tàn ác đó đang đuổi theo

sau cô, cô chỉ cần dừng lại thì sẽ bị chúng đuổi kịp.

Sau đó thiếu niên ấy xuất hiện.

Cô còn nhớ hôm đó cũng rất lạnh, thiếu niên báo thù thay cô, không chỉ

báo thù mà còn cùng cô đào mộ, cùng chôn người nhà cô xuống.

Cô mất cả đêm, mới đào được một nấm mồ, chôn người nhà vào trong

đó.

Khi trời hửng sáng, cô tưởng là anh đã rời đi rồi, đảo mắt lại nhìn thấy

anh đang dựa vào một thân cây, lẳng lặng nhìn cô.

Anh đứng yên không nhúc nhích, nghiêng người dựa vào thân cây, như

hòa vào làm một với thân cây đó, lúc cô quay đầu qua nhìn thấy anh, nước
mắt rơi như mưa, cô không biết anh là ai, chỉ biết rằng cô không còn nhà
nữa, không còn người nhà nữa, khoảnh khắc ấy anh không rời đi, dường
như cô cũng có một sức mạnh khác, có thể tiếp tục chống đỡ, có thể lựa
chọn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.